Xa Mặt Cách Lòng
- Author: Gấu Bin
- Rating: G
- Spoiled: Yuko tốt nghiệp và đi xa, Nyannyan thì lại đang rất nhớ Yuko... rồi mọi chuyển giữa hai người sẽ ổn chứ? KojiYuu rồi sẽ vượt qua cái trở ngại được gọi là khoảng cách ấy chứ?
Sẽ
rất khó để nói lời từ biệt với người mình yêu…sẽ còn khó khăn hơn
nữa khi phải sống một cuộc sống thiếu vắng người đó…Và chính Yuko
đã bắt Haruna phải chịu đựng những cảm giác đau đớn, cô đơn, tủi thân
như vậy trong suốt 6 tháng vừa qua.
Kể từ khi Oshima Yuko
tốt nghiệp khỏi AKB48 thì mọi thứ trong cuộc sống của Kojima Haruna
đều trở nên khó khăn hơn. Không có Yuko bên cạnh, Haruna không còn động
lực để cố gắng, không còn ai ở bên cạnh nhắc nhở cô làm việc chăm
chỉ, an ủi cô mỗi lúc cô thấy cô đơn và lạc lõng trong đám hậu bối
của AKB, chỉ còn lại cô, cô đã phải học cách tự xoay xở cho bản thân
khi không có Yuko ở bên cô như trước nữa. Tuy cô và Yuko vẫn luôn giữ
liên lạc với nhau và cứ 2 tuần thì 2 người lại hẹn gặp nhau để đi
chơi nhưng khoảng thời gian ấy vẫn quá ít ỏi so với những giây phút
mà Yuko dành cho cô khi còn ở AKB.
Vừa mới kết thúc
buổi chụp hình, Haruna đã vội vàng vớ lấy điện thoại của mình và
lập tức gửi tin nhắn cho Yuko.
“ Cậu đang làm gì đó Yuuchan? Cậu làm việc có mệt không? Cậu
đã ăn gì chưa?… “
Lúc
nào cũng vậy, chỉ cần làm việc xong hay bất cứ lúc nào rảnh, Haruna
đều tìm cách để liên lạc, nói chuyện với Yuko. Có những lúc cô muốn
gọi cho Yuko, nhưng nghĩ rằng chắc có lẽ làm như thế sẽ phiền tới cô
ấy nên chỉ dám nhắn tin. Yuko luôn trả lời tin nhắn của cô, chỉ có
điều cô trả lời rất lâu sau khi tin nhắn được gửi, đơn giản là vì
Yuko đang bận rộn với cuộc sống mới của mình, nên cô hoàn toàn không
biết sắp xếp thời gian như thế nào là hợp lý, vì thế nên hầu như Yuko
không có giờ nghỉ giải lao nào, cũng vì thế nên cô không thể đụng
tới điện thoại của mình để trả lời tin nhắn của Haruna ngay lập tức
được.
Điều
này càng làm cho Haruna lo lắng hơn, cô lo ngại rằng mình đang làm
phiền tới Yuko, đang dựa dẫm vào Yuko quá nhiều, nhưng cô không thể
kìm lòng được. Ngày nào cô cũng phải tập làm quen với sự thiếu
vắng của cô sóc nhỏ đó, ngày nào nỗi nhớ Yuko của cô cũng được vun
đắp đều đặn, làm sao cô có thể kiềm chế được bản thân mình khi cô
quá nhớ cảm giác có Yuko bên cạnh…cô muốn nói chuyện với Yuko, nắm
lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, cảm nhận sự ngọt ngào trên đôi môi của
Yuko. Haruna thật sự rất nhớ Yuko…
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
Yuko
đã tốt nghiệp được hơn 6 tháng và Haruna thật sự ngày càng cảm thấy
cô đơn hơn khi không có Yuko. Cô vẫn cứ thế, vẫn tranh thủ chút thời
gian ít ỏi của mình để đến bên Yuko, nhưng dạo gần đây lịch trình
của cô kẹt cứng với những buổi chụp hình và những hoạt động của
AKB chồng chất lên nhau. Và ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ,
từ sáng sớm cô đã phải dậy sớm để chuẩn bị chụp hình cho tạp chí
Peach John quen thuộc. Sau đó là một loạt các talkshow và buổi quay mv
cho single mới của AKB. Khi Haruna trở về nhà, nằm phịch xuống giường,
mặt úp vào cái gối yêu thích của cô, thì cũng đã quá một giờ
sáng. Cô thật sự mệt mỏi với cái lịch làm việc như thế này, điều
duy nhất có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn hơn chính là giọng
nói ấm áp của Yuko. Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, dù cho đó chỉ là
hành động thò tay vào túi xách để lấy điện thoại, nhưng cô đã quá mệt
mỏi để làm bất kì chuyện gì.
Haruna
nghĩ rằng cô sẽ chết mất nếu những chuỗi ngày mệt nhọc này cứ
tiếp diễn mãi, và cô tự hỏi, Yuko có đang mệt mỏi vì công việc như
cô không. Yuko có thể xoay xở được mọi thứ không. Hay cô ấy đang rất
thoải mái và tận hưởng cuộc sống mới của mình. Những câu hỏi không
có câu trả lời ấy cứ xuất hiện trong đầu Haruna, khi nghĩ đến Yuko
đang vui vẻ ở ngoài kia, lòng cô thắt lại, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi.
Cô khóc nức nở…những giọt nước mắt cứ thế chạy dọc xuống gò má
của cô và hoà vào cái gối yêu thích. Cô thật sự rất yêu cái gối
này, vì nó vẫn còn vương vấn mùi thơm từ tóc Yuko.
Căn
phòng của Haruna im lặng cực kì, chỉ có tiếng khóc của cô vang khắp
phòng. Tiếng khóc thể hiện nỗi nhớ Yuko, tiếng khóc cho sự cô đơn
buồn tủi và mệt nhọc mà cô phải gánh chịu suốt mấy tháng qua. Cô
thật sự không biết mình phải làm gì, không có Yuko, cô như người mất
phương hướng giữa sa mạc rộng lớn.
* Ring ga ling ga ling * (Ừm tại không biết
Nyannyan sài nhạc chuông gì nên chế đại :v )
Tiếng chuông điện
thoại của cô reo lên và trên màn hình sáng lên tên cũng như hình ảnh
của người đang gọi, là Yuko. Cô liền ngồi dậy, hít một hơi thật sâu
để giấu đi giọng nói rung rung của cô khi vừa mới khóc, cô nhấn nút
trả lời.
“ Moshi moshi ? “
“ A là tớ Yuuchan đây! Xin lỗi vì đã gọi
cho cậu vào giờ này nhưng chỉ có lúc này là tớ rảnh thôi, nếu cậu
đang ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi, tớ không muốn Nyannyan của tớ thức
dậy với khuôn mặt thiếu ngủ đâu, lúc đó thì chắc tớ sẽ bị giận cả
tuần mất “ – Yuko cười, giọng nói cô ấm áp
và dịu dàng.
“ Un…không sao, tớ vẫn chưa ngủ đâu, và
đúng là tớ sẽ giận cậu nếu như tớ đang ngủ bây giờ “ –
Haruna cười đáp, cô thật sự hạnh phúc khi nghe được giọng Yuko, bao
nhiêu sự mệt nhọc dường như tan biến khi có Yuko bên cạnh.
“ Haha! Đúng thật nhỉ…ừm…Nyannyan
này…dạo này chúng ta thật sự bị cuốn theo những lịch trình làm
việc chật kín, nên chúng ta có rất ít thời gian để nói chuyện với
nhau, và cũng đã mấy tuần rồi tớ chưa gọi cho cậu được lần nào,
ngay cả trả lời tin nhắn của cậu cũng trở nên khó khăn…tớ xin lỗi
nhé Nyannyan…tớ biết cậu cũng rất bận rộn với công việc của mình,
nhưng cậu luôn cố gắng dành thời gian cho tớ, còn tớ thì chẳng biết
cách sắp xếp thời gian như thế nào là đúng cả, nên cũng chẳng thể
có thời gian dành cho cậu…nhưng tớ muốn cậu biết rằng, tớ rất nhớ
cậu, thật sự rất nhớ cậu…”
Haruna không biết
phải nói gì, nước mắt cô tự động rơi lã chã, cô thật sự hạnh phúc
khi nghe những lời đó từ Yuko. Vì cô biết rằng, Yuko cũng rất cố
gắng để dành thời gian cho cô, Yuko cũng rất mệt nhọc với lịch làm
việc của mình, Yuko cũng thấy khó khăn khi không có cô ở bên cạnh.
“ Ừm…tớ đã từng nói với cậu, rằng chỉ
cần nơi nào có cậu, thì nơi ấy sẽ trở nên bình yên một cách lạ kì
phải không…tớ không nói dối đâu, không có cậu ở bên mọi thứ cứ rối
tung hết, không có cậu ở bên thì tớ không còn động lực để trở nên
tốt hơn, lúc tốt nghiệp tớ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng
thật sự nó không ổn chút nào cả, tớ thật sự cần cậu nhiều hơn tớ
nghĩ Nyannyan à…”
“ Yuuchan…. “ –
Cô vừa gọi tên Yuko, vừa khóc nức nở.
“ Này Haruna, cậu đang khóc đó hả? Tớ
nói gì sai sao? Này cậu đừng khóc
chứ “
“ Yuuchan là đồ ngốc !! “
“ Này Nyannyan cậu sao thế? Tớ đã nói
gì sai sao? “ – Yuko trở nên hoảng loạn khi nghe
tiếng khóc của Haruna.
“ Cậu là đồ ngốc ! Thật sự rất ngốc !
Đại ngốc !!! “ – Haruna nói to trong điện thoại
rồi cúp máy.
Trong đầu Yuko bây
giờ là một hỗn hợp phức tạp khó hiểu, cô không hiểu mình đã nói
gì để Haruna phải khóc và mắng cô như vậy, Haruna bỗng nhiên cúp máy
càng làm cho cô hoảng hơn. Cô thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra và
cô cũng có cảm giác không an tâm chút nào khi để Haruna khóc một mình
ở nhà.
* 20 phút sau *
Haruna ngồi thẩn thờ
trên giường, mắt cô sưng lên vì khóc quá nhiều, cô cũng không hiểu tại
sao mình lại cúp máy, là do lúc ấy cô quá xúc động trước những lời
nói của Yuko, hay do cô giận Yuko vì không nói những lời đó ra sớm hơn,
để cô phải chịu đựng suốt mấy tháng nay.
Haruna đang đắm chìm
trong suy nghĩ của riêng mình thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. “ Ai có thể tới đây vào giờ này được
chứ? Phiền phức ghê! “ - Haruna nghĩ thầm, không có chút ý định
mở cửa nào.
Nhưng tiếng chuông cứ tiếp tục vang lên và cô bắt đầu
cảm thấy bực mình. Nếu không phải tại sợ hàng xóm chửi mắng vì
tội quấy rối, gây mất trật tự giữa đêm khuya thì cô cũng chẳng buồn
mở cửa.
Cô ngồi dậy và lê
bước đi mở cửa, chuẩn bị chửi rủa con người nào đang đứng sau cánh
cửa nhưng khi cửa vừa mở ra thì cổ họng cô cứng lại, chân chôn chặt
tại chỗ, tim đập loạn nhịp. Yuko đang ở đó, Yuko đang ở trước mặt cô,
cô không tin được mắt mình liền đóng sầm cửa lại.
“
Khoan đã Nyannyan ! “
Sau đó cánh cửa lại
được mở ra, Yuko có thể trong thấy nét mặt thất thần của Haruna. Cô
vẫn chưa tin vào mắt mình, không thể nào lại có 1 Yuko đứng trước cửa
nhà mình vào nửa đêm được. Haruna lại đóng sầm cánh cửa, sau đó lại
mở ra, vẫn trông thấy dáng người nhỏ bé của Yuko.
“
Sao cậu không biến mất ? “
“
Sao cơ? “
“
Cậu đâu phải Yuko thật? Cậu là ảo ảnh thôi đúng không? “
“
Nyannyan à là tớ Yuuchan đây, cậu nói cái gì vậy? “
“
Cậu không thể là Yuuchan thật được, vì Yuuchan thật là đồ ngốc, vì
Yuuchan thật không hề quan tâm đến tớ, Yuuchan thật lúc nào cũng chỉ
biết có công việc thôi, Yuuchan thật đã bỏ rơi tớ, Yuuchan thật rất
ác độc, Yuuchan thật bắt tớ phải chịu đựng sự cô đơn và nỗi nhớ
trong suốt mấy tháng nay. Yuuchan thật rất đáng ghét ! “ – Haruna vừa
nói vừa khóc.
“Nyannyan…”
– Yuko không biết phải nói gì, thì ra bao lâu nay, Haruna đã phải chịu
đựng những cảm giác như vậy sao? Đó là những gì Haruna nghĩ trong
suốt 6 tháng nay sao? Cảm giác tội lỗi bỗng đổ ập lên cô, cô không
biết phải làm gì. Khi thấy nước mắt của Haruna rơi xuống, Yuko liền
ôm chằm lấy Haruna, Haruna lúc này thật mỏng manh dễ vỡ, cứ như chú
mèo lạc mất chủ vậy.
Yuko đưa Haruna vào nhà, cô để Haruna ngồi
lên giường và định đi pha chút trà nóng để làm cô mèo kia bình tĩnh
lại nhưng cánh tay lại bị giữ chặt lấy.
“
Cậu lại định bỏ tớ nữa sao? “
“
Không, tớ chỉ muốn đi lấy chút gì nóng cho cậu uống thôi “
“
Một mình cậu là đủ nóng rồi…” – Haruna dụi đầu vào
tay của Yuko, những lúc này đây, Yuko thấy Haruna đáng yêu cực kì.
“
Xin lỗi nhé Nyanyan, tớ đã bắt cậu chịu đựng những thứ cảm giác
kinh khủng như vậy mà tớ không hề biết “
“
Bởi vì Yuuchan là đồ ngốc…” – Haruna xích người
lại gần Yuko hơn.
“
Ừm…tớ đúng là ngốc thật…ngốc lắm mới không biết Nyannyan của tớ
nhớ tớ đến khóc sưng cả mắt “
“
Ai bảo cậu là tớ nhớ cậu, và tớ cũng không khóc, chỉ là tớ ngủ
ít quá nên mắt mới sưng lên thế thôi ! “
“
Thế lúc nãy ai bảo là tớ ác độc, tớ đáng ghét, ai đã khóc nức nở
khi bị tớ bỏ rơi “
“
Yuuchan là đồ đáng ghét… “
“
Nyannyan thật đáng yêu ! “
“
Im đi ! “
“
Nyannyan này…”
“
Cái gì…? “
“
Tớ yêu cậu “
Haruna đỏ mặt, cô
dụi đầu vào hõm cổ của Yuko, ôm Yuko thật chặt như thể Yuko sẽ tan
biến bất kì lúc nào vậy. Cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, Yuko
đang ở bên cô, vuốt ve mái tóc mượt mà của của cô, thì thầm vào tai
cô những lời yêu thương, cô không cần bất cứ điều gì trên đời nữa.
“
Yuuchan ! “
“
Hửm?”
“
Tớ khát nước “
“
Thế để tớ đi lấy nước nhé !”
“
Không! Cậu không được đi đâu hết “
“
Rồi rồi, tớ sẽ không đi đâu cả “
“
Nhưng tớ khát nước ! “
Haruna nhìn Yuko với
cặp mắt cún con long lanh, hai tay ôm lấy cánh tay của Yuko, đưa qua đưa
lại làm nũng. Yuko cũng đã hiểu ra ý đồ của cô, liền nghiêng đầu
lại gần Haruna và trao cho cô ấy một nụ hôn đầy đam mê, nụ hôn của sự
nhung nhớ, nụ hôn của những cảm giác cô đơn chồng chất, nụ hôn của
sự đoàn tụ. Yuko thật sự rất nhớ Haruna, cô nhớ mùi vị ngọt ngào
trên đôi môi của Haruna, sự mềm mại của nó, và cả gương mặt dễ thương
của Haruna khi Yuko đáp ứng yêu cầu của mình.
“
Yuuchan hứa với tớ nhé…”
“
Hứa gì cơ? “
“
Rằng cậu không được yêu ai khác cả “
“
Ừ tớ hứa “
“
Tớ muốn nghe cậu hứa cơ ! “
“
Thôi được rồi…Tôi, Oshima Yuko, xin hứa sẽ không yêu ai khác ngoài Kojima
Haruna “ – Nghe được lời hứa từ Yuko, Haruna mỉm cười
ôm chặt lấy Yuko.
“
Thế còn cậu? Cậu sẽ không yêu ai khác ngoài tớ chứ? “
“
Ai bảo cậu là tớ yêu cậu, tớ ghét cậu lắm!“
“
Xem kìa Nyannyan, cậu lại không thật lòng với bản thân rồi…”
“
Không cần! “
“
Hửm? Sao cơ? “
“
Không cần phải hứa đâu…tớ được sinh ra để yêu Yuuchan mà…”
– Mặt Haruna đỏ lên vì ngại ngùng, cô giấu mặt mình trong hõm cổ của
Yuko. Yuko cũng ôm chặt lấy Haruna, mỉm cười hạnh phúc, hôn lên trán
Haruna và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
Dù cho khoảng cách
là một trở ngại rất lớn, nhưng chỉ cần Yuko và Haruna biết tin tưởng
và yêu thương nhau tuyệt đối, thì không có gì có thể chia rẽ được
cặp đôi đáng yêu này.
- Hết -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét