hi hi

hi hi

Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

[Shortfic] [ Majisuka Gakuen ] | WTOMO | - Kẻ Thù Hóa Người Yêu [ Chương 1 ]

KẺ THÙ HÓA NGƯỜI YÊU

- Author: Gấu Bin
- Rating: G
- Spoiled: Sau khi tốt nghiệp, Shibuya gặp lại Ookabuki trong một tình thế khá đặc biệt và cả hai người được có dịp tìm hiểu nhau nhiều hơn. Nhưng liệu mức độ đáng yêu của Ookabuki có đủ để làm tan chảy trái tim của Shibuya? Hay đủ để xóa tan bản tính tsundere của cô nàng mỏ vịt ấy?

• CHƯƠNG 1 •

 Shibyaaa ! Tớ về trước nhé! “ – Torigoya nói vọng vào trong khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa tiệm massage nổi tiếng nhất Tokyo. Torigoya vẫy tay, nhìn theo dáng người đang cặm cụi sắp xếp lại đồ đạc trong tiệm, mong chờ một lời hồi đáp.

 Cậu cứ đi trước đi! Tớ còn phải thu dọn đống này nữa!” – Shibuya vừa nhanh nhẹn đặt những lọ tinh dầu vào tủ, vừa trả lời.

 Okay! Cố gắng về sớm đi nhé! Mai gặp lại. “ – Chỉ vài giây sau, Shibuya không còn nghe thấy gì ngoài tiếng đôi giày cao gót nện dài trên mặt đường nhỏ dần sau lời nói của Torigoya. Cô vẫn đang loay hoay với những lọ tinh dầu đủ mùi hương chuyên dụng để massage. Shibuya cất chúng gọn gàng vào tủ, kiểm tra kỹ càng các then chốt cửa sổ, cửa ra vào một lần nữa, tắt hết đèn và khóa cửa tiệm, đi về hướng ga tàu điện ngầm gần đó.

Đã gần mười hai giờ đêm nhưng Tokyo vẫn tấp nập những dòng người qua lại vội vã rảo bước dưới tiết trời se lạnh. Những ánh đèn xanh đỏ lập lòe hắt ra từ các bảng hiệu của các quán bar, khách sạn dọc theo khu phố. Tokyo về đêm vẫn luôn rực rỡ sắc màu và chưa bao giờ ngủ. Shibuya thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến được ga tàu, giờ này trên tàu cũng đã thưa thớt người, Shibuya từ từ tựa lưng vào ghế, thiếp di lúc nào không hay. Khi cô bỗng giật mình tỉnh dậy thì ga tàu đã đến trạm kế tiếp, những dòng người từ ngoài vội vàng bước vào khoang tàu khiến cho nó đông đúc hơn lúc đầu. Shibuya mở túi lấy điện thoại ra coi giờ rồi ngước mặt lên nhìn quanh khoang tàu, mong rằng cô sẽ tìm thấy thứ gì đó làm cho cô tỉnh táo hơn. Trong giây phút nào đó, mắt cô đã dừng lại tại một góc khuất của khoang tàu. Trước mắt cô là cảnh tượng một người đàn ông ngoài bốn mươi với bộ đồ công sở cũ mèm đang giở trò đồi bại với cô gái trẻ đứng trước hắn. Hắn vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì nhưng bàn tay vẫn cứ mân mê phần nhạy cảm đằng sau của cô gái. Có vẻ hắn không biết rằng Shibuya đã thấy được sự biến thái của hắn, cô khoanh hai tay trước ngực, chậc lưỡi một cái và đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy những việc như thế. Nhưng có điều gì lạ thường trong cô khiến nó trở nên ngứa mắt hơn mọi lần. Shibuya đứng phắt dậy, tiến về phía người đàn ông, chộp lấy bàn tay dơ bẩn của hắn quay ngược sang một bên, cất giọng nói điềm tĩnh nhưng vẫn rất đanh thép:

 Có ngon thì về mà sờ mó vợ mình đi! “

“ Cái con này…! “ – Gã đàn ông chỉ mới mở miệng thốt lên ba chữ bỗng nhiên nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn vì cái siết tay chặt như thể bóp nghẹt mạch máu của Shibuya.

Sau đó gã đàn ông biến thái kia vẫn còn ý định chống cự, Shibuya liền nhanh như cắt hướng thẳng đầu gối của mình vào hạ bộ của người đàn ông khiến hắn hét lên một tiếng rồi ngã lụi xuống sàn. Hôm nay hắn đã quá xui xẻo khi bị một cô gái trẻ như Shibuya đánh té lăn quay ra giữa sàn một cách nhục nhã. Hổ thẹn vì sự việc vừa xảy ra, hắn chạy biến khỏi khoang tàu để lại Shibuya cùng cô gái đang im phăng phắc. Shibuya phủi phủi tay và quần áo, cất giọng đầy mỉa mai:

 Rốt cuộc cũng chỉ là thằng dê già yếu đuối hèn nhát! “ ­– Cô nhếch mép cười khẩy rồi quay sang phía cô gái nhẹ nhàng hỏi thăm:

 Cô có sao không? “ ­– Shibuya vừa hỏi, vừa ra hiệu cho cô gái ngồi xuống, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, chẳng buồn nhìn mặt cô gái kia đến một lần. Đáp lại câu hỏi của Shibuya, là một sự im lặng bất thường từ phía đối diện, khiến cho Shibuya hơi khó chịu.

 Cô ta thậm chí còn chẳng thèm nói cảm ơn nữa! “ – Shibuya nghĩ thầm. Mất hết kiên nhẫn, Shibuya ngẩng đầu lên thì nhận ra một gương mặt quen thuộc mà cô không ngờ tới.

“ OoKa… bu… ki ! “ – Shibuya chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp lại ai trong Majịjo ngoại trừ Torigoya. Cuộc gặp giữa cô và Ookabuki khiến cô hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là trong tình huống khó xử này, huống chi họ còn từng là kẻ thù của nhau.

 Chào… Shibuya “ – Ookabuki ấp úng, đôi mắt đảo qua đảo lại thể hiện rõ sự lúng túng. Sau đó cả hai đều im lặng không nói gì nữa, chỉ mong sao cho thời gian trôi qua nhanh để có thể thoát khỏi tình huống khó xử này.

 Dạo này cô sao rồi? “ – Shibuya đột ngột phá vỡ bầu không khí im lặng kì lạ, hướng mắt nhìn về phía Ookabuki nhưng vẫn không nhìn vào khuôn mặt cô, mà là cánh cửa sổ trong suốt tối đen như mực kế bên cô.

 Em vẫn bình thường thôi, còn chị thì sao? “

“ Con bé này gọi mình bằng chị sao? “ – Trong suy nghĩ của Shibuya hơi bất ngờ - “ À! Phải rồi! Mình lớn tuổi hơn nó mà! Cơ mà trông nó cũng đâu có tệ khi gỡ bỏ lớp trang điểm như lúc ở Majijo nhỉ? “ – Shibuya thầm phán xét, bắn những cái liếc nhìn nhanh khắp người cô gái đối diện rồi bật lại câu trả lời.

  Cũng bình thường… “ – Shibuya nói bằng giọng không âm điệu, câu nói cụt lũn của cô đã vô tình mang lại bầu không khí im lặng ngại ngùng lúc nãy.

Cả hai vẫn không nói gì cho đến khi rời khỏi ga. Shibuya vừa đi, vừa thầm lẩm bẩm nguyền rủa sao con đường về nhà của cô hôm nay lại dài bất thường. Bỗng cô có cảm giác như đang bị ai đó theo đuôi, lập tức quay người ra phía sau rồi hai mắt mở to ngạc nhiên khi người đó không phải là ai khác ngoài Ookabuki.

 Sao cô lại đi theo tôi? “ – Shibuya khó chịu nói.

 Em không đi theo chị… “ – Ookabuki nói lí nhí, đầu vẫn cúi thấp.

“ Vậy chứ cô đang đi đâu? “

“ Đường về nhà của em lối này. “

“ Sao cơ… “ – Shibuya định thốt lên hết câu nhưng lại ngưng giữa chừng rồi tặc lưỡi một cái: “ Thôi kệ đi! Sao cũng được ! “. Shibuya quay nhanh người ra phía trước, chân bước những bước dài vội vã nhanh chóng trở về khu chung cư nhà mình.

Chính Shibuya cũng không ngờ rằng lúc này đây, cô lại đang cùng Ookabuki đứng trong một cái thang máy, đi lên cùng một tầng ở cùng một lốc chung cư. Những sự trùng hợp đến bất ngờ khiến cơ mặt của Shibuya cứng lại, mắt và miệng đều mở to, không tin vào những gì mình đang phải chứng kiến.

 Và tôi đoán là cô cũng ở chung chung cư với tôi? Thậm chí là chung tầng? “

“ Un! Em mới vừa chuyển tới đây vào cuối tuần trước! Trùng hợp quá chị nhỉ! “ ­– Ookabuki nói hồn nhiên như thể những sự trùng hợp hiếm có này đều là thứ bình thường nhất trên đời, mặc dù sự thật là nó không phải vậy, ít nhất thì đối với Shibuya là không phải. Sau câu trả lời của Ookabuki là một tiếng “ đing “ báo hiệu thang máy đã đến tầng 10 của khu chung cư. Cửa thang máy mở ra và hai người lặng lẽ rẽ sang hai hướng đi về căn hộ của mình mà không một lời tạm biệt.

Vừa bước đến cửa nhà, Ookabuki vội vàng mở cửa và đi nhanh vào trong, đóng sầm cửa lại. Cô thở hắt ra một hơi dài, tâm trí vẫn còn rối bời vì cuộc gặp mặt vừa rồi của cô và Shibuya. Bỗng từ trong nhà có tiếng một cô gái trẻ nói vọng ra và ngay sau đó thì cô gái ấy hớn hở chạy ra chào đón Ookabuki.

 Chị! Mừng chị về nhà! “ – Em gái Ookabuki chạy đến ôm chằm lấy cô, nhanh nhẹn mang túi xách của cô vào nhà bỏ lại Ookabuki đang mệt mỏi theo sau.

 Chị đã ăn gì chưa? “ – Ookabuki chưa kịp trả lời thì cô em gái lại nhăn nhẩu nói tiếp:
 Chắc là chưa chứ gì? Hay để em làm cái gì đó cho chị ăn nhé!”

Dù cho chỉ là chị em kết nghĩa nhưng tình cảm giữa Ookabuki và em gái cô vẫn luôn khắc khít như là chị em ruột. Cô cảm thấy hạnh phúc khi đi Kokabuki chăm sóc như vậy, cô dự trả lời em mình nhưng cái khoảnh khắc gặp lại Shibuya đầy định mệnh đó lại ùa về tâm trí cô, khiến cô không thể làm gì khác ngoài tâm sự cùng em gái mình.

 Chị mới vừa gặp lại Shibuya đó!”

 Hả? Shibuya sao? Cô ta lại gây chuyện với chị à?” – Kokabuki cong cớn đáp, trong ánh mắt chứa đầy tia lửa hận thù.

 Không… chị ấy giúp chị xử lý gả đàn ông đang cố giở trò sờ xoạng chị ở trên tàu điện ngầm. Một điều nữa là… chị ấy cũng ở chung tầng với chúng ta đó! Có lẽ chị nên làm một cái gì đó để cảm ơn chị ấy… một cái bánh ngọt nghe có vẻ hay đấy Kokabuki nhỉ? Mà em biết gì không? Shibuya thật sự dễ thương hơn lúc còn ở Yabakune đó! “ – Ookabuki vừa kể vừa tủm tỉm cười một mình khi nhớ lại cảnh hai người trong khoang tàu, lúc đó trông Shibuya thật sự rất ngầu, và còn khi chị ấy đứng đơ trong thang máy, khuôn mặt trông cũng rất đáng yêu.

 Tùy chị thôi! Em có hâm sẵn đồ ăn rồi đó, chị ăn đi! Em đi ngủ trước đây, chị ăn nhanh rồi cũng đi ngủ đi! “  - Mặt Kokabuki bỗng tối sầm lại, cô đóng mạnh cánh cửa phòng mình khiến cho Ookabuki khó hiểu vì thái độ kì lạ.

 Sao vậy nhỉ? “ – Ookabuki nhướng mày, đầu hơi nghiêng sang một bên rồi quay lại với dĩa ăn đã được hâm nóng của mình, bắt đầu thưởng thức bữa tối quá giờ.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞∞

Shibuya mệt mỏi đi ra khỏi phòng massage, đan hai tay vào nhau rồi vươn lên cao để kéo giãn các cơ bắp. Cô mới vừa phục vụ liên tiếp cho ba người khách hàng quen của tiệm nên chân tay mềm nhũn, uể oải.

 Làm massage cho người ta rồi không biết có ai massage cho mình không nhỉ? “ – Shibuya nói bâng quơ, ngồi phịch xuống cái ghế sofa dài trước mặt, mắt dần dần mệt mỏi nhắm lại, định đánh một giấc ngắn thì bỗng Torigoya chạy đến.

 Shibuyaaa ! Tớ đói rồi! Mình đi ăn trưa đi! “ – Torigoya cũng vừa mới massage xong liền thu dọn đồ đạc linh tinh, chạy đến kéo tay Shibuya, gương mặt hớn hở cùng nụ cười hở lợi trông như một đứa con nít tám tuổi vậy.
 Không! Tớ đang mệt lắm! Cậu không đi một mình được sao? “ – Shibuya vẫn nhắm ghì đôi mắt, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức trong khi cô gái kia tiếp tục đung đưa cánh tay nhức mỏi của cô.

 Đi mà Shibuyaaa ! Đi một mình thì chán lắm! Shibuyaaaa !”

 Ôi trời ơi cậu tha cho tớ đi! Thôi được rồi tớ sẽ đi cùng cậu! Chờ tớ đi lấy ví đã.” – Shibuya miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của Torigoya, nếu không thì chắc có lẽ đôi tai cô sẽ bị cô bạn thân kia làm cho hỏng mất.

 Phải vậy chứ! Tớ biết một quán cà phê bán bánh mì ngon lắm, chắc chắn cậu sẽ thích nó, ở đó có cả bánh ngọt nữa!” – Torigoya hào hứng dắt tay Shibuya ra khỏi tiệm.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞∞

 Sao cậu cứ ngồi đơ ra thế? Chọn món gì đi chứ! “ – Torigoya vùi mặt mình vào bảng menu của quán cà phê mà cô đã nói lúc nãy. Cô đang phân vân giữa món bò bít tết sốt phô mai hay món salad hoa quả.

 Cậu ăn gì thì cứ gọi cho tớ món đó “ – Shibuya thật sự không còn chút sinh lực nào đê ăn uống, tay chân cô vẫn ê ẩm vì công việc massage vừa rồi. Torigoya chỉ gật gù rồi dứt khoát đóng quyển menu lại, khuôn mặt tươi cười đắc chí khi đã chọn ra được món ăn cùng thức uống thích hợp, cô vẫy tay làm dấu hiệu và một nữ nhân viên phục vụ dáng người thon thả tiến lại bàn của họ.

  Quý khách dùng gì ạ? “

 A! Chẳng phải đây là Ookabuki hay sao? Lâu quá không gặp em đó!” – Torigoya bất ngờ nói khi người phục vụ của họ lại chính là một trong những đàn em của mình. Lúc này Shibuya đã tỉnh hẳn khỏi giấc ngủ mơ màng của mình, ngước lên nhìn kinh ngạc vì sự trùng hợp lần hai.

 Cô làm việc ở đây?... “

“ Un! À mà mấy chị muốn gọi món phải không? “ – Ookabuki nhanh nhẹn lấy ra từ trong chiếc tạp dề ngang hông một cây bút và quyển sổ nhỏ.

 Cho chị hai dĩa salad hoa quả và hai ly nước ép táo nhé! “ – Torigoya cười rồi đưa quyển menu cho Ookabuki.  Cô gái phục vụ nhanh chóng ghi chép các món ăn và quay về hướng nhà bếp, gật nhẹ đầu như một nghi thức chào hỏi khách hàng.
 Mặt cậu sao thế? Cứ như vừa gặp ma vậy? “ ­– Torigoya để ý thấy khuôn mặt thất thần của người đối diện, cô đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của người bạn mình, thể hiện sự lo lắng.

 Không sao cả, chỉ là hơi bất ngờ thôi… “  

 Vì gặp lại Ookabuki sao? “ – Torigoya nghiêng đầu, nhướng mày tò mò hỏi.

 Không hẳn… “ – Đúng là Shibuya có hơi bất ngờ khi gặp lại Ookabuki tại đây nhưng điều thật sự làm cho cô choáng ngộp chính là nụ cười chói lóa cùng mái tóc màu nâu mật ông bồng bềnh của Ookabuki đi lướt qua cô, cứ như thể Ookabuki cố tình đi gần cô quá mức vậy. Shibuya có thể ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt của cô gái kia còn đọng lại trên chóp mũi của mình.

Chỉ mất một vài phút để Ookabuki quay lại bàn ăn của hai cô gái, trên tay bưng một cái khay rất to với hai dĩa salad đầy màu sắc và hai ly nước táo ép mát lạnh trông rất ngon miệng.

 Của hai chị đây! “ – Ookabuki cẩn thận đặt thức ăn lên bàn và chuẩn bị rời khỏi đó khi tay cô bị Torigoya níu lại.

 Em cũng ngồi đây ăn chung với tụi chị cho vui nhé! “ – Torigoya sử dụng nụ cười hở lợi tỏa sáng của cô cùng với cái nháy mắt đầy mê hoặc lòng người khiến Ookabuki khó mà từ chối được.

 Vâng, nhưng chỉ một chút thôi nhé! “ – Ookabuki vui vẻ trả lời và ngồi kế bên Torigoya, không quên liếc mắt nhìn qua phía cô gái đối diện nãy giờ vẫn đang im lặng.

 Chị vẫn đang làm việc ở tiệm massage à? “ – Ookabuki mở lời hỏi thăm nhưng đôi mắt lại hướng về phía Shibuya, người đang cặm cụi ăn món salad vừa gọi, không buồn nhìn mặt cô đến một lần.

 Un! Shibuya cũng đang làm việc ở đó nữa! “ – Torigoya vừa nói vừa nhai trái cà chua bi đỏ tươi trong miệng, khuôn mặt tỏ vẻ hạnh phúc với hương vị thơm ngon của món ăn.

 Chà! Đôi lúc em cũng muốn đi massage lắm đó! “ – Ookabuki chống tay lên bàn, đặt khuôn mặt mình vào giữa lòng bàn tay rồi cười thích thú.

 Em cứ đến chỗ chị này! Chị sẽ cho em một buổi massage đặc biệt luôn! Tất nhiên là miễn phí rồi nhé! “ – Torigoya hào hứng nói, cô còn ôm chặt lấy cả bàn tay của Ookabuki, đôi mắt sáng long lanh, miệng cười rạng rỡ.

 Woa~ Thích thật! Mà như vậy có được không chị? “ – Ookabuki biểu môi tỏ vẻ lo lắng ngại ngùng, khiến cho ai kia đang ngồi đối diện vô tình ngước mặt lên thấy được, lại hụp xuống, mặt mũi đỏ ửng như trái cà chua trong dĩa salad.

 Sao lại không!! Em đừng lo, chị là chủ tiệm cơ mà! Em có số điện thoại không? Chúng ta trao đổi cho nhau nhé! Để còn tiện mà liên lạc với nhau, khi nào em muốn massage thì chỉ cần gọi cho chị một tiếng là mọi chuyện sẽ okay ngay! “ – Torigoya vội vàng lấy từ túi xách điện thoại của mình. Ookabuki thấy thế cũng nhanh chóng lấy điện thoại từ túi quần ra, trao đổi số điện thoại và cả email của mình với Torigoya. Trong lúc hai người đang hí hửng với những cái điện thoại thì ở phía bên ghế đối diện, Shibuya vẫn cứ cặm cụi ăn, không nói không rằng. Một vài phút sau đó, lượng khách hàng ngày một đông hơn buộc Ookabuki phải trở về với công việc của mình, bỏ lại một Torigoya đang vui vẻ vừa ăn vừa ngâm nga bài hát cô yêu thích và một Shibuya tay cầm li nước ép táo nhìn chằm chằm vào cô bạn thân của mình.

 Cậu ăn xong rồi hả? Nhanh thế! “ – Torigoya nhìn vào dĩa đồ ăn trống trơn của Shibuya, với tay cầm ly nước trước mặt hớp nhanh một ngụm đầy cho dễ nuốt rồi tiếp tục ăn.

 Thì trong lúc cậu làm thân với AI KIA là cũng đủ thời gian để tớ ăn xong phần của mình rồi! Cậu cũng ăn mau đi rồi còn về nữa “ – Shibuya nhấn mạnh chữ “ Ai kia “ rồi khoanh tay trước ngực, ngả người ra phía sau để tựa lưng vào chiếc ghế thoải mái, quay đầu về phía cửa sổ trong suốt nhìn ra cảnh đường phố tấp nập bận rộn.

 Cứ từ từ đã nào, chúng ta còn nhiều thời gian mà! “ – Torigoya trả lời bình thản nhưng vẫn tăng tốc độ ăn để khỏi phải nghe thêm lời thúc dục nào từ Shibuya. Cũng mất không lâu để cô có thể xử lý hết phần ăn của mình và chuẩn bị hướng về phòng massage. Cả hai cùn bàn bạc với nhau rồi thống nhất là để Shibuya trả tiền cho bữa ăn này. Cô ra dấu hiệu để gọi nhân viên phục vụ tới và Ookabuki nhanh chóng tiến lại bàn của họ.

 Phiền cô tính tiền! “ – Shibuya nói một cách vô cảm, hầu như cô chẳng có hứng thú gì trong việc trò chuyện với Ookabuki.

 Dạ vâng để em đi lấy hóa đơn “ – Ookabuki có vẻ hơi buồn với thái độ của Shibuya nhưng vẫn không thể hiện rõ, chỉ lặng lẽ quay về quầy tiếp tân. Ngay khi tờ phía hóa đơn được đưa ra từ máy in, Ookabuki đã nhanh chóng lén lút ghi vào đó số điện thoại và email của cô, cùng với vài lời nhắn ngắn ngủi rồi cô chạy lại, vùi vào tay Shibuya tờ hóa đơn rồi vội vàng đỏ mặt trở lại làm việc khiến cho Shibuya nhướng mày khó hiểu.

“  Gì vậy trời? “ – Shibuya lẩm bẩm.

 Hửm? Sao cơ? “ – Torigoya nãy giờ đang chăm chú lướt những trang mạng xã hội, không hề hay biết gì về những chuyện vừa mới xảy ra, ngẩng đầu lên hỏi thăm khi nghe được tiếng của Shibuya.

  À không có gì! Về thôi Torigoya! “ – Shibuya nhanh chóng trả tiền và cả hai cùng lên đường quay về tiệm massage.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞∞

Shibuya lại một lần nữa ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa dài ở phòng tiếp tân, hai tay đan vào nhau vươn thẳng qua đầu, cô ôm cỏ và nghiêng đầu qua lại tạo những tiếc động “răng rắc” của cơ thể. Cô vừa mới phục vụ xong cho vị khách cuối cùng của ngày, giờ cũng đã hơn tám giờ tối. Shibuya thay đổi tư thế nằm để cảm thấy thoải mái hơn thì từ trong túi bỗng có tiếng giấy bị vò nát, cô tò mò đút tay vào túi và tìm thấy một tờ hóa đơn nhỏ. Shibuya dự sẽ vứt nó đi nhưng một vài nét mực xanh nho nhỏ đã bắt được ánh mắt của cô. Thấy thế cô tò mò mở ra thì thấy một dãy chữ số cùng với vài dòng chữ ở dưới tuy có hơi nhăn nhúm nhưng vẫn có thể đọc được.

 Đã là hàng xóm của nhau thì em nghĩ chúng ta cũng nên có thứ gì đó để liên lạc với nhau chứ nhỉ? (*^3^) Đây là số điện thoại cùng với email của em: 0XXXXXXXXX – chiyuu@XXXXXXX. Lúc nào chị cần giúp đỡ hay cảm thấy mệt mỏi và cần xả stress thì đừng ngại gọi cho em nhé! – Ookabuki 

“ Đùa tôi chắc?! “ – Shibuya tặc lưỡi, khẽ nhăn mặt khó chịu với dòng chữ màu xanh được viết gọn gàng trước mặt cô. Dù cô không muốn như tay cô vẫn tự thức lấy điện thoại và lưu số điện thoại, email của Ookabuki. Sau khi đã lưu hết thông tin vào danh bạ, Shibua ngửa đầu ra sau, đánh một giấc ngủ ngắn.

[9 giờ tối]

Shibuya giật mình thức dậy trong căn phòng trống không, cô loay hoay ngồi dậy thì thấy trên tay mình có dính một tờ giấy nhớ màu vàng nho nhỏ.

 Tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức. Chừng nào cậu dậy rồi thì nhớ khóa cửa tiệm cẩn thận trước khi về nhé! Tớ về trước đây! Cậu cũng mau chóng về nhà mà ngủ đi chứ cứ ngủ gà ngủ gật như thế thì bệnh mất! - Torigoya “ – Shibuya khẽ cười với sự quan tâm của cô bạn thân. Cô cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc và khóa cửa tiệm, trong tay vẫn luôn cầm chiếc điện thoại. Có lẽ sau khi lưu số Ookabuki thì Shibuya đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ của mình nên khi cô vừa mới mở khóa màn hình, thì mục danh bạ có tên “ Ookabuki “ hiện ra trước mắt. Shibuya chợt đến lời nhắn của cô gái kia trên tờ hóa đơn, tay vô thức nhấn vào mục soạn tin nhắn. Ngón tay Shibuya thành thạo soạn ra những dòng tin nhắn và gửi cho Ookabuki.

 Này cô rảnh không? Tôi muốn đi dạo một chút! “ – Chỉ mất khoảng một hai phút để màn hình Shibuya lại sáng lên, báo hiệu tin nhắn tới.

 Okay! Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu? “ – Shibuya cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn, không muốn để người kia phải đợi lâu.

 Ở công viên trước chung cư của chúng ta, tôi đang đứng ở đó rồi! Tôi sẽ chờ cô ở băng ghế đá trước khu cầu trượt. Đến nhanh đi! “ – Shibuya sau khi nhắn trả lời liền cất điện thoại vào túi xách, bắt đầu rải những bước chân dài vội vã đi về hướng khu công viên gần nhà.

Cũng đã khá trễ về đêm nên công viên hầu như không có một bóng người, Shibuya ngồi một mình trên chiếc ghế đá cũ kĩ, cô khẽ rùng mình vì cái không khí lạnh lẽo của Tokyo. Từ đằng sau lưng, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Shibuya làm cô giật bắn mình đứng phắt dậy, tay chân tự động tạo thành thế phòng ngự như đang trong chiến đấu. Cô thở phào và thả lỏng người khi nhìn thấy gương mặt đang cười tươi của ai kia, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp khi thấy nụ cười rạng rỡ từ cô gái đối diện.

 Cô làm trò gì thế! Giật cả mình! “ – Shibuya nhăn mặt, rồi tiến về chỗ ngồi lúc nãy. Tai cô vẫn có thể nghe được tiếng cười khúc khích của Ookabuki, chẳng hiểu sao nhưng khi tiếng cười lọt vào tai cô thì nó nghe như là âm nhạc vậy, làm cô cũng bất giác cười theo, quên cả cơn giận của mình.

 Xin lỗi! Em chỉ muốn làm chị bất ngờ thế thôi. “ – Ookabuki vẫn đang giữ nụ cười tươi trên môi. Chắc có lẽ Shibuya không để ý nhưng cô đã đến công viên trước cả khi Shibuya đến đó. Không hiểu sao cô lại không muốn xuất hiện, việc đứng thầm lặng nhìn Shibuya thẩn thờ trong suy nghĩ của riêng mình lại trở nên cực kì thú vị, khiến cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng.

 Còn không mau lại đây ngồi! Đứng đơ ra đó làm gì? “ – Shibuya quay về hướng Ookabuki, tay vỗ vỗ vào khoảng trống kế bên của chiếc ghế như một dấu hiệu mời ngồi xuống. Ookabuki thấy thế cũng nhanh nhẹn tiến lại gần, ngồi kế bên Shibuya, giữa hai người có một khoảng trống nhỏ, chẳng ai dám xích lại gần thêm.

 Cái gì kia? “ – Shibuya để ý thấy hai bịch đồ lớn trên tay Ookabuki, rướn người qua gần cô gái kế bên để nhìn rõ hơn, tò mò hỏi.

 À phải rồi! Em có mua ít cà phê nóng và bánh ngọt phòng khi chị đói. ” – Ookabuki ngại ngùng trả lời, tay loay hoay lấy ra hai cốc cà phê từ trong túi cùng với hai cái bánh bông lan nhân phô mai nhỏ đưa cho Shibuya và cô ấy cũng nhanh chóng nhận lấy.

 Ồ vậy à… thật ra thì cũng không cần lắm đâu tại tôi đã ăn tối rồi nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cô vì đã lo lắng cho tôi. “ – Tuy lời nói là thế nhưng Shibuya lại cười rất tươi, hào hứng mở bịch bánh ra cắn liền một miếng rõ to. Ookabuki thấy thế lại cười hiền, cô nghĩ thầm: “ Dễ thương ghê! “

“ Còn bịch đồ kia là gì vậy?Cũng là đồ ăn luôn à? “ – Shibuya mở mắt to tròn nhìn về bịch đồ còn lại, hay tay vẫn đang cầm ổ bánh bông lan, cắn lìa lịa.

 Un! Cái đó là đồ ăn dành cho em gái em “ – Ookabuki từ tốn nói, cẩn thận mở nắp ly cà phê nóng làm khói trắng nghi ngút bay lên, hơi ấm từ thứ chất lỏng vị đắng khiến lòng bàn tay cô dễ chịu. Tâm trạng của Ookabuki đã khá hơn rất nhiều kể từ khi Shibuya vui vẻ ăn cái bánh của cô, điều đó cho cô cảm giác như khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn. Cô liều lĩnh ngồi xích lại gần Shibuya hơn, tim đập mạnh và cười tủm tỉm khi thấy Shibuya không phản đối gì.

 Cô ở chung với em gái à? “ – Shibuya hồn nhiên bắt chuyện.

 Un! Em và em ấy lúc nào cũng có nhau hết! “

“ Cô không thấy phiền sao? Bộ em cô không có việc làm hay người yêu gì à? Sao cứ phải bám lấy cô như thế? “ – Shibuya nói với giọng điềm tỉnh, cô thử tưởng tượng ra cái cảnh lúc nào cũng phải lo cho một đứa em phiền phức và rùng mình thoát khỏi trí tưởng tượng của mình. Cô thầm cảm ơn ông trời vì đã không bắt cô phải vướng vào hoàn cảnh nào như vậy hay tương tự vậy.

 Cũng không hẳn là phiền phức đâu! Kokabuki là một cô bé ngoan và em ấy biết tự lo cho mình, đôi khi em ấy mới là người cảm thấy phiền phức khi phải chăm lo cho một người chị vụng về như em “ – Ookabuki cười ngượng, cô chợt nhớ đến những hôm cô bệnh nằm dài ở nhà phải nhờ Mochi đi làm thay và chăm sóc cô. Ookabuki thấy mình thật may mắn khi đã được gặp Kokabuki và kết nghĩa với em ấy.
 Vả lại, sống một mình thì chán lắm, có thêm một người sống chung chẳng phải sẽ vui hơn sao? “ – Ookabuki gợi ý, quay sang hướng Shibuya khiến cả hai đều nhìn vào mắt nhau, cô vẫn kiên trì mà giữ lấy nụ cười trên môi.

Không biết là do Shibuya tưởng tượng hay là Ookabuki đang cố ngụ ý trong ánh mắt triều mến của cô rằng: “ Hãy sống chung với em luôn đi! “. Cô giật mình khỏi suy nghĩ kì lạ của mình, quay mặt sang phía khác, lắp bắp nói:

 Nếu tôi là cô thì tôi đã đuổi nó ra khỏi nhà từ lâu rồi! “ – Shibuya đảo mắt.

Không khí ngoài công viên đang dần trở nên lạnh hơn, khiến từng hơi thở từ cơ thể của cả hai đều hóa thành từng làn khói trắng mở ảo. Hai người họ cùng ngồi cạnh nhau, không ai nói gì, chỉ muốn cùng nhau tận hưởng bầu không khí im lặng dễ chịu, không có chút sự ngượng ngùng nào. Như thể chỉ cần có sự hiện diện của đối phương cũng là quá đủ để lòng cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm.

Trong phút im lặng đầy thoải mái, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí, làm cả hai giật mình. Điện thoại Ookabuki rung lên, màn hình sáng lên báo hiệu có cuộc gọi tới, tiếng nhạc chuông sôi động ngày càng lớn và rõ hơn. Ookabuki cố gắng lục lọi trong túi xách mình nhưng cô không tài nào tìm thấy điện thoại của mình. Mất hết kiên nhẫn, cô lấy hết đồ đạc trong túi ra và vùi hết vào tay Shibuya. Mắt Ookabuki sáng lên khi thấy được điện thoại của mình, cô vội vã cầm nó lên và bắt máy trước khi người bên kia đầu dây dập máy.

 Moshi moshi? “ – Giọng nói trong trẻo của Ookabuki vang lên.

Shibuya lúc này chỉ biết im lặng ngồi nhìn cô gái xinh đẹp kế bên, hai tay ôm cả đống đồ lặt vặt, nào là son môi, lược gương, kem chống nắng, bóp tiền và một quyển sổ nhỏ màu đỏ ở giữa trang bìa có dán hình một con vịt đang ôm trái tim vào lòng trông rất đáng yêu. Những gì Shibuya có thể nghe được là giọng nói của Ookabuki nhỏ dần từng phút một, cô gái chỉ “ Vâng! “, “ Tôi hiểu rồi! “, “ Tôi sẽ đến đó ngay! “ cùng với nét mặt tối sầm lại, ánh mắt chất chứa nỗi lo âu thấy rõ. Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, Ookabuki từ từ cất điện thoại vào túi và thở dài.

 Sao thế? Có chuyện gì à? “ ­– Shibuya để đống đồ lên ghế, giọng nói thể hiện sự quan tâm nhưng không nhiều.

 Kokabuki gặp tai nạn khi đang trên đường về nhà, bên bệnh viện mới vừa gọi cho em, yêu cầu em vào bệnh viện để làm thủ tục.” – Ookabuki nói bằng giọng run run, lo sợ cho sự an nguy của cô em gái thân thương.
 Thế thì mau đi đi! “ – Shibuya bình thản nói.

 Nhưng bỏ chị lại thế này… “ – Ookabuki chưa kịp nói hết câu thì đã bị Shibuya cắt ngang với giọng điệu giứt khoát.

 Tôi không sao đâu! Tôi đâu phải là con nít! Cô mau đi đến chỗ em cô đi! “ – Shibuya cười tự tin, vẫy vẫy tay ra hiệu đồng ý cho Kabuki đi.

 Thành thật xin lỗi chị nhé! Chắc chắn lần sau em sẽ đền bù cho chị! “ – Ookabuki vội vàng thu dọn đồ đạc vào túi, chạy nhanh ra khỏi công viên mà không quên quay đầu lại, vẫy tay chào và nói to:

 Chị ngủ ngon nhé! Chắc chắn lần sau em sẽ đền bù cho chị! “ – Shibuya nhìn theo dáng người nhỏ bé đang dần mất hút trong bóng tối.

 Lần sau sao?... Chắc chắn rồi! “ – Shibuya khẽ cười khi nhớ lại khuôn mặt đáng yêu và giọng nói ấm áp của cô gái kia. Cô đứng phắt dậy, chuẩn bị quay về khu chung cư khi quyển sổ nho nhỏ đã len lõi vào tầm mắt của cô, qua bề ngoài của quyển sổ, Shibuya biết chắc rằng đó là của Ookabuki để quên.

 Gì đây? Cô ta để quên à? Sao lại có người vụng về đến vậy chứ? “ – Shibuya nhìn sơ qua cuốn sổ rồi mở trang đầu tiên. Ngay lập tức đập vào mắt cô là dòng chứ to đẹp đầy màu sắc: “ Nhật Ký “, Shibuya đổ mặt khi nghĩ rằng xém chút nữa cô đã đọc nhật kí của người khác. Cô định sẽ cất cuốn sổ đi nhưng lại vô tình làm rớt nó, khiến cuốn sổ mở ra đúng vào trang còn viết dở, đôi mắt cô vô tình nhìn thấy được chữ “ Shibuya “ làm cho cô càng tò mò hơn. Đứng đắn đo một hồi, Shibuya quyết định chỉ sẽ đọc những trang có ghi tên cô như trang giấy trước mặt cô bây giờ. Shibuya cuối người xuống nhặt cuốn nhật kí lên, vừ a đi vừa đọc chăm chú, Trang đầu tiên mà cô đọc được có đề ngày tháng của ngày hôm nay và nó đang được viết dở nên cô đoán rằng Kabuki chỉ mới viết nó không lâu trước khi gặp cô. Shibuya mở to mắt khi đọc những dòng chữ đầy cảm xúc của Ookabuki.

 Ngày XX  tháng XX  năm  XXXX
 Tôi vừa mới làm xong ca của mình ở cửa tiệm tạp hóa gần nhà. Mệt mỏi quá đi~ Lát nữa còn phải về nấu bữa tối cho Kokabuki nữa~ A! Shibuya-san mới vừa nhắn tin cho tôi nè! Vui quá! Tôi cứ tưởng rằng chị ấy sẽ không bao giờ liên lạc với tôi. (T^T) Chị ấy còn rủ tôi đi dạo nữa kìa! Hạnh phúc quá đi! Có phải đây là buổi hẹn hò đầu tiên không?? *Kyaaaa* Tôi lại đang mở tưởng nữa rồi! Mà tôi phải nhanh chóng lên thôi! Không muốn Shibuya-san chờ mình chút nào. “

 Cái gì đây?! “ – Shibuya thốt lên khi mà những gì Ookabuki viết chắng khác gì lời của một fangirl vậy. Cô vội vàng lật sang trang kế tiếp, nó cũng có đề cùng ngày với hôm nay nhưng lại ở trang khác nên Shibuya đoán rằng Kabuki đã viết nó vào sáng nay, cũng là cía lúc mà Kabuki vùi vào tay cô tờ hóa đơn rồi đỏ mặt bỏ đi.

Ngày XX  tháng XX  năm  XXXX

Hôm qua tôi mới vừa gặp lại Shibuya-san và còn được cô ấy giúp đỡ nữa! Còn hôm nay thì trùng hợp làm sao khi chỗ mà cô ấy ăn trưa lại là nơi mà tôi đang làm việc! Trùng hợp quá phải không?? Cứ như là định mệnh vậy đó! Mà nhìn chị ấy trong bộ đồng phục massage trông thật nóng bỏng. A!!! Tôi vừa mới nghĩ cái gì vậy! * chát* tôi vừa mới tự đánh mình đó (.___.///) Tôi không thể nào rời mắt khỏi chị ấy được! Tôi thậm chí còn ghi cả số điện thoại và email của mình cho chị ấy nữa! Không biết chị ấy có lưu vào không nhỉ? Chắc là không đâu vì tôi với chị ấy có là gì của nhau đâu? :( Thôi cứ mặc kệ vậy! Chuyện tới đâu hay tới đó! Giờ tôi phải trở lại công việc rồi! Haizzz mệt mỏi quá đi mất! “ ­

Và trang kế tiếp mà Shibuya đọc được chính là nhật kí của ngày hôm qua, tức là cái đêm mà cô đã cứu Ookabuki trên tàu điện ngầm, vào đúng cái ngày định mệnh đó.

 Ha~ cuối cùng thì chị em tôi cũng sắp xếp nhà cửa xong xui rồi! Tôi đã rất nôn nóng về nhà để thưởng thức món súp miso của Kokabuki cho tới khi gã đàn ông biến thái kia chạm vào “chỗ đó” của tôi làm tôi mất hết khẩu vị. Tôi thật sự rất muốn đập cho gã một trận nhưng đã có người làm việc đó hộ tôi rồi, biết ai không?... Chính là Shibuya-san đó! Ôi trông chị ấy lúc đánh nhau với gã đàn ông gàn dở đó trên tàu mới ngầu làm sao~ Và điều bất ngờ hơn nữa chính là chúng tôi và chị ấy ở chung tầng trong cùng một khu chung cứ luôn đó! Vậy là tôi sẽ trở thành hàng xóm của người anh hùng kia! * kyaaa * Trông Shibuya thật oai và chị ấy cũng đẹp hơn rất nhiều so với lúc còn ở Yabakue, ý tôi là RẤT NHIỀU khi chị ấy không còn phản bội Majijo nữa. Tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ cho chị ấy, coi như là trả công chị ấy đã cứu tôi vậy. A nhắc đến trả công mới nhớ! Không biết chị ấy có thích ăn bánh ngọt không nhỉ? Tôi sẽ làm một cái bánh gato nhỏ để trả ơn chị ấy đấy! Oaaa~ Tôi mới vừa ngáp một hơi rất dài, có lẽ tôi cần phải ngủ ngay, vì ngày mai chắc sẽ là một ngày làm việc mệt nhọc (-_-) lại phải làm việc, chán quá đi !! (ToT) “

Lúc đọc xong cả ba trang nhật kí thì Shibuya đã đứng trước cửa nhà mình, cô thẩn thở tra chìa khóa vào ổ, mở cửa căn hộ như một người mất hồn và lặng lẽ đi vào nhà, khẽ liếc nhìn sang phía nhà bên kia để xem đèn đã sáng chưa, hai cô chủ nhà đã về nhà chưa. Shibuya nhẹ nhàng đặt quyển nhật kí lên bàn cạnh chiếc đèn ngủ với họa tiết đơn giản, loay hoay chọn bừa một bộ quần áo và bước vào nhà tắm, trong đầu vẫn còn mơ màng về những thứ cô vừa đọc.


- Hết Chương 1 -








Sekai ga Naiteru Nara PV - SKE48











Nói chung là lần này PV có vẻ thu hút huyền bí =)) :v Cảnh cô Na và cháu Ju rất ư là đợp ~ Mà có thấy đồ cháu Ju mặc hôm ~ Ngon zaii phết ra ấy ~ ~ :v *kyaaaa*

PV này :3

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

[Oneshot] | KojiYuu | Xa Mặt Cách Lòng


Xa Mặt Cách Lòng


- Author: Gấu Bin
- Rating: G
- Spoiled: Yuko tốt nghiệp và đi xa, Nyannyan thì lại đang rất nhớ Yuko... rồi mọi chuyển giữa hai người sẽ ổn chứ? KojiYuu rồi sẽ vượt qua cái trở ngại được gọi là khoảng cách ấy chứ?




Sẽ rất khó để nói lời từ biệt với người mình yêu…sẽ còn khó khăn hơn nữa khi phải sống một cuộc sống thiếu vắng người đó…Và chính Yuko đã bắt Haruna phải chịu đựng những cảm giác đau đớn, cô đơn, tủi thân như vậy trong suốt 6 tháng vừa qua.

Kể từ khi Oshima Yuko tốt nghiệp khỏi AKB48 thì mọi thứ trong cuộc sống của Kojima Haruna đều trở nên khó khăn hơn. Không có Yuko bên cạnh, Haruna không còn động lực để cố gắng, không còn ai ở bên cạnh nhắc nhở cô làm việc chăm chỉ, an ủi cô mỗi lúc cô thấy cô đơn và lạc lõng trong đám hậu bối của AKB, chỉ còn lại cô, cô đã phải học cách tự xoay xở cho bản thân khi không có Yuko ở bên cô như trước nữa. Tuy cô và Yuko vẫn luôn giữ liên lạc với nhau và cứ 2 tuần thì 2 người lại hẹn gặp nhau để đi chơi nhưng khoảng thời gian ấy vẫn quá ít ỏi so với những giây phút mà Yuko dành cho cô khi còn ở AKB.
Vừa mới kết thúc buổi chụp hình, Haruna đã vội vàng vớ lấy điện thoại của mình và lập tức gửi tin nhắn cho Yuko.

Cậu đang làm gì đó Yuuchan? Cậu làm việc có mệt không? Cậu đã ăn gì chưa?… “

Lúc nào cũng vậy, chỉ cần làm việc xong hay bất cứ lúc nào rảnh, Haruna đều tìm cách để liên lạc, nói chuyện với Yuko. Có những lúc cô muốn gọi cho Yuko, nhưng nghĩ rằng chắc có lẽ làm như thế sẽ phiền tới cô ấy nên chỉ dám nhắn tin. Yuko luôn trả lời tin nhắn của cô, chỉ có điều cô trả lời rất lâu sau khi tin nhắn được gửi, đơn giản là vì Yuko đang bận rộn với cuộc sống mới của mình, nên cô hoàn toàn không biết sắp xếp thời gian như thế nào là hợp lý, vì thế nên hầu như Yuko không có giờ nghỉ giải lao nào, cũng vì thế nên cô không thể đụng tới điện thoại của mình để trả lời tin nhắn của Haruna ngay lập tức được.

Điều này càng làm cho Haruna lo lắng hơn, cô lo ngại rằng mình đang làm phiền tới Yuko, đang dựa dẫm vào Yuko quá nhiều, nhưng cô không thể kìm lòng được. Ngày nào cô cũng phải tập làm quen với sự thiếu vắng của cô sóc nhỏ đó, ngày nào nỗi nhớ Yuko của cô cũng được vun đắp đều đặn, làm sao cô có thể kiềm chế được bản thân mình khi cô quá nhớ cảm giác có Yuko bên cạnh…cô muốn nói chuyện với Yuko, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, cảm nhận sự ngọt ngào trên đôi môi của Yuko. Haruna thật sự rất nhớ Yuko…

∞∞∞∞∞∞∞∞∞

Yuko đã tốt nghiệp được hơn 6 tháng và Haruna thật sự ngày càng cảm thấy cô đơn hơn khi không có Yuko. Cô vẫn cứ thế, vẫn tranh thủ chút thời gian ít ỏi của mình để đến bên Yuko, nhưng dạo gần đây lịch trình của cô kẹt cứng với những buổi chụp hình và những hoạt động của AKB chồng chất lên nhau. Và ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, từ sáng sớm cô đã phải dậy sớm để chuẩn bị chụp hình cho tạp chí Peach John quen thuộc. Sau đó là một loạt các talkshow và buổi quay mv cho single mới của AKB. Khi Haruna trở về nhà, nằm phịch xuống giường, mặt úp vào cái gối yêu thích của cô, thì cũng đã quá một giờ sáng. Cô thật sự mệt mỏi với cái lịch làm việc như thế này, điều duy nhất có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn hơn chính là giọng nói ấm áp của Yuko. Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, dù cho đó chỉ là hành động thò tay vào túi xách để lấy điện thoại, nhưng cô đã quá mệt mỏi để làm bất kì chuyện gì.

Haruna nghĩ rằng cô sẽ chết mất nếu những chuỗi ngày mệt nhọc này cứ tiếp diễn mãi, và cô tự hỏi, Yuko có đang mệt mỏi vì công việc như cô không. Yuko có thể xoay xở được mọi thứ không. Hay cô ấy đang rất thoải mái và tận hưởng cuộc sống mới của mình. Những câu hỏi không có câu trả lời ấy cứ xuất hiện trong đầu Haruna, khi nghĩ đến Yuko đang vui vẻ ở ngoài kia, lòng cô thắt lại, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi. Cô khóc nức nở…những giọt nước mắt cứ thế chạy dọc xuống gò má của cô và hoà vào cái gối yêu thích. Cô thật sự rất yêu cái gối này, vì nó vẫn còn vương vấn mùi thơm từ tóc Yuko.

Căn phòng của Haruna im lặng cực kì, chỉ có tiếng khóc của cô vang khắp phòng. Tiếng khóc thể hiện nỗi nhớ Yuko, tiếng khóc cho sự cô đơn buồn tủi và mệt nhọc mà cô phải gánh chịu suốt mấy tháng qua. Cô thật sự không biết mình phải làm gì, không có Yuko, cô như người mất phương hướng giữa sa mạc rộng lớn.

*  Ring ga ling ga ling * (Ừm tại không biết Nyannyan sài nhạc chuông gì nên chế đại :v )

Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên và trên màn hình sáng lên tên cũng như hình ảnh của người đang gọi, là Yuko. Cô liền ngồi dậy, hít một hơi thật sâu để giấu đi giọng nói rung rung của cô khi vừa mới khóc, cô nhấn nút trả lời.

“ Moshi moshi ? “

“ A là tớ Yuuchan đây! Xin lỗi vì đã gọi cho cậu vào giờ này nhưng chỉ có lúc này là tớ rảnh thôi, nếu cậu đang ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi, tớ không muốn Nyannyan của tớ thức dậy với khuôn mặt thiếu ngủ đâu, lúc đó thì chắc tớ sẽ bị giận cả tuần mất “ – Yuko cười, giọng nói cô ấm áp và dịu dàng.

“ Un…không sao, tớ vẫn chưa ngủ đâu, và đúng là tớ sẽ giận cậu nếu như tớ đang ngủ bây giờ “ – Haruna cười đáp, cô thật sự hạnh phúc khi nghe được giọng Yuko, bao nhiêu sự mệt nhọc dường như tan biến khi có Yuko bên cạnh.

“ Haha! Đúng thật nhỉ…ừm…Nyannyan này…dạo này chúng ta thật sự bị cuốn theo những lịch trình làm việc chật kín, nên chúng ta có rất ít thời gian để nói chuyện với nhau, và cũng đã mấy tuần rồi tớ chưa gọi cho cậu được lần nào, ngay cả trả lời tin nhắn của cậu cũng trở nên khó khăn…tớ xin lỗi nhé Nyannyan…tớ biết cậu cũng rất bận rộn với công việc của mình, nhưng cậu luôn cố gắng dành thời gian cho tớ, còn tớ thì chẳng biết cách sắp xếp thời gian như thế nào là đúng cả, nên cũng chẳng thể có thời gian dành cho cậu…nhưng tớ muốn cậu biết rằng, tớ rất nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu…”

Haruna không biết phải nói gì, nước mắt cô tự động rơi lã chã, cô thật sự hạnh phúc khi nghe những lời đó từ Yuko. Vì cô biết rằng, Yuko cũng rất cố gắng để dành thời gian cho cô, Yuko cũng rất mệt nhọc với lịch làm việc của mình, Yuko cũng thấy khó khăn khi không có cô ở bên cạnh.

“ Ừm…tớ đã từng nói với cậu, rằng chỉ cần nơi nào có cậu, thì nơi ấy sẽ trở nên bình yên một cách lạ kì phải không…tớ không nói dối đâu, không có cậu ở bên mọi thứ cứ rối tung hết, không có cậu ở bên thì tớ không còn động lực để trở nên tốt hơn, lúc tốt nghiệp tớ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng thật sự nó không ổn chút nào cả, tớ thật sự cần cậu nhiều hơn tớ nghĩ Nyannyan à…”

“ Yuuchan…. “ – Cô vừa gọi tên Yuko, vừa khóc nức nở.

“ Này Haruna, cậu đang khóc đó hả? Tớ nói gì sai sao? Này cậu  đừng khóc chứ “

“ Yuuchan là đồ ngốc !! “

“ Này Nyannyan cậu sao thế? Tớ đã nói gì sai sao? “ – Yuko trở nên hoảng loạn khi nghe tiếng khóc của Haruna.

“ Cậu là đồ ngốc ! Thật sự rất ngốc ! Đại ngốc !!! “ – Haruna nói to trong điện thoại rồi cúp máy.

Trong đầu Yuko bây giờ là một hỗn hợp phức tạp khó hiểu, cô không hiểu mình đã nói gì để Haruna phải khóc và mắng cô như vậy, Haruna bỗng nhiên cúp máy càng làm cho cô hoảng hơn. Cô thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra và cô cũng có cảm giác không an tâm chút nào khi để Haruna khóc một mình ở nhà.

* 20 phút sau *

Haruna ngồi thẩn thờ trên giường, mắt cô sưng lên vì khóc quá nhiều, cô cũng không hiểu tại sao mình lại cúp máy, là do lúc ấy cô quá xúc động trước những lời nói của Yuko, hay do cô giận Yuko vì không nói những lời đó ra sớm hơn, để cô phải chịu đựng suốt mấy tháng nay.
Haruna đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. “ Ai có thể tới đây vào giờ này được chứ? Phiền phức ghê! “ - Haruna nghĩ thầm, không có chút ý định mở cửa nào. 

Nhưng tiếng chuông cứ tiếp tục vang lên và cô bắt đầu cảm thấy bực mình. Nếu không phải tại sợ hàng xóm chửi mắng vì tội quấy rối, gây mất trật tự giữa đêm khuya thì cô cũng chẳng buồn mở cửa.
Cô ngồi dậy và lê bước đi mở cửa, chuẩn bị chửi rủa con người nào đang đứng sau cánh cửa nhưng khi cửa vừa mở ra thì cổ họng cô cứng lại, chân chôn chặt tại chỗ, tim đập loạn nhịp. Yuko đang ở đó, Yuko đang ở trước mặt cô, cô không tin được mắt mình liền đóng sầm cửa lại.

“ Khoan đã Nyannyan ! “

Sau đó cánh cửa lại được mở ra, Yuko có thể trong thấy nét mặt thất thần của Haruna. Cô vẫn chưa tin vào mắt mình, không thể nào lại có 1 Yuko đứng trước cửa nhà mình vào nửa đêm được. Haruna lại đóng sầm cánh cửa, sau đó lại mở ra, vẫn trông thấy dáng người nhỏ bé của Yuko.

“ Sao cậu không biến mất ? “

“ Sao cơ? “

“ Cậu đâu phải Yuko thật? Cậu là ảo ảnh thôi đúng không? “

“ Nyannyan à là tớ Yuuchan đây, cậu nói cái gì vậy? “

“ Cậu không thể là Yuuchan thật được, vì Yuuchan thật là đồ ngốc, vì Yuuchan thật không hề quan tâm đến tớ, Yuuchan thật lúc nào cũng chỉ biết có công việc thôi, Yuuchan thật đã bỏ rơi tớ, Yuuchan thật rất ác độc, Yuuchan thật bắt tớ phải chịu đựng sự cô đơn và nỗi nhớ trong suốt mấy tháng nay. Yuuchan thật rất đáng ghét ! “ – Haruna vừa nói vừa khóc.

“Nyannyan…” – Yuko không biết phải nói gì, thì ra bao lâu nay, Haruna đã phải chịu đựng những cảm giác như vậy sao? Đó là những gì Haruna nghĩ trong suốt 6 tháng nay sao? Cảm giác tội lỗi bỗng đổ ập lên cô, cô không biết phải làm gì. Khi thấy nước mắt của Haruna rơi xuống, Yuko liền ôm chằm lấy Haruna, Haruna lúc này thật mỏng manh dễ vỡ, cứ như chú mèo lạc mất chủ vậy.

Yuko đưa Haruna vào nhà, cô để Haruna ngồi lên giường và định đi pha chút trà nóng để làm cô mèo kia bình tĩnh lại nhưng cánh tay lại bị giữ chặt lấy.

“ Cậu lại định bỏ tớ nữa sao? “

“ Không, tớ chỉ muốn đi lấy chút gì nóng cho cậu uống thôi “

“ Một mình cậu là đủ nóng rồi…” – Haruna dụi đầu vào tay của Yuko, những lúc này đây, Yuko thấy Haruna đáng yêu cực kì.

“ Xin lỗi nhé Nyanyan, tớ đã bắt cậu chịu đựng những thứ cảm giác kinh khủng như vậy mà tớ không hề biết “

“ Bởi vì Yuuchan là đồ ngốc…” – Haruna xích người lại gần Yuko hơn.

“ Ừm…tớ đúng là ngốc thật…ngốc lắm mới không biết Nyannyan của tớ nhớ tớ đến khóc sưng cả mắt “

“ Ai bảo cậu là tớ nhớ cậu, và tớ cũng không khóc, chỉ là tớ ngủ ít quá nên mắt mới sưng lên thế thôi ! “

“ Thế lúc nãy ai bảo là tớ ác độc, tớ đáng ghét, ai đã khóc nức nở khi bị tớ bỏ rơi “

“ Yuuchan là đồ đáng ghét… “

“ Nyannyan thật đáng yêu ! “

“ Im đi ! “

“ Nyannyan này…”

“ Cái gì…? “

“ Tớ yêu cậu “

Haruna đỏ mặt, cô dụi đầu vào hõm cổ của Yuko, ôm Yuko thật chặt như thể Yuko sẽ tan biến bất kì lúc nào vậy. Cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, Yuko đang ở bên cô, vuốt ve mái tóc mượt mà của của cô, thì thầm vào tai cô những lời yêu thương, cô không cần bất cứ điều gì trên đời nữa.

“ Yuuchan ! “

“ Hửm?”

“ Tớ khát nước “

“ Thế để tớ đi lấy nước nhé !”

“ Không! Cậu không được đi đâu hết “

“ Rồi rồi, tớ sẽ không đi đâu cả “

“ Nhưng tớ khát nước ! “

Haruna nhìn Yuko với cặp mắt cún con long lanh, hai tay ôm lấy cánh tay của Yuko, đưa qua đưa lại làm nũng. Yuko cũng đã hiểu ra ý đồ của cô, liền nghiêng đầu lại gần Haruna và trao cho cô ấy một nụ hôn đầy đam mê, nụ hôn của sự nhung nhớ, nụ hôn của những cảm giác cô đơn chồng chất, nụ hôn của sự đoàn tụ. Yuko thật sự rất nhớ Haruna, cô nhớ mùi vị ngọt ngào trên đôi môi của Haruna, sự mềm mại của nó, và cả gương mặt dễ thương của Haruna khi Yuko đáp ứng yêu cầu của mình.

“ Yuuchan hứa với tớ nhé…”

“ Hứa gì cơ? “

“ Rằng cậu không được yêu ai khác cả “

“ Ừ tớ hứa “

“ Tớ muốn nghe cậu hứa cơ ! “

“ Thôi được rồi…Tôi, Oshima Yuko, xin hứa sẽ không yêu ai khác ngoài Kojima Haruna “ – Nghe được lời hứa từ Yuko, Haruna mỉm cười ôm chặt lấy Yuko.

“ Thế còn cậu? Cậu sẽ không yêu ai khác ngoài tớ chứ? “

“ Ai bảo cậu là tớ yêu cậu, tớ ghét cậu lắm!“

“ Xem kìa Nyannyan, cậu lại không thật lòng với bản thân rồi…”

“ Không cần! “

“ Hửm? Sao cơ? “

“ Không cần phải hứa đâu…tớ được sinh ra để yêu Yuuchan mà…” – Mặt Haruna đỏ lên vì ngại ngùng, cô giấu mặt mình trong hõm cổ của Yuko. Yuko cũng ôm chặt lấy Haruna, mỉm cười hạnh phúc, hôn lên trán Haruna và cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

∞∞∞∞∞∞∞∞∞

Dù cho khoảng cách là một trở ngại rất lớn, nhưng chỉ cần Yuko và Haruna biết tin tưởng và yêu thương nhau tuyệt đối, thì không có gì có thể chia rẽ được cặp đôi đáng yêu này.
- Hết -