Bình Yên
- Author: Gấu Bin
- Rating: G
- Couple: WMatsui
- Summary: Liệu Rena và Jurina sẽ từ bỏ tình yêu suốt 8 năm của mình chỉ vì quá mệt mỏi với mọi thứ xung quanh? Liệu sau cơn mưa trời sẽ sáng thật sao? Liệu sẽ có chuyện gì xảy ra với cặp đôi trời phú này?
~ Dành tặng cho Ướt vì đã hóng cái fic dỏm này :)) ~
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
“ Chị còn yêu em không? “ – Giọng nói lạc lõng của Jurina nhẹ nhàng hòa
vào bầu không khí lạnh lẽo bị bao trùm bởi sự im lặng đáng sợ xung
quanh trong một công viên vắng người ở Nagoya. Jurina đang hoang mang, phân
vân, nó không biết phải làm gì, nghĩ gì, nói gì. Từng hơi thở của
Jurina tạo thành những luồng khói trắng mờ nhạt mỏng nhanh như chính
trái tim đau nhức của nó, hay chính cái tình yêu đã xứt mẻ ngày một
từ tám năm trước khi lần đầu nó nói lời yêu thương với Rena mà nó
đang cố níu giữ lúc này. Jurina và Rena đứng đối diện nhau, cách xa
nhau, cả hai đều nhìn nhau bằng đôi mắt đầy đau thương, muốn nói điều
gì đó để xoa dịu trái tim của nhau, nhưng chẳng có gì thoát ra ngoài
tiếng thở hắt vì lạnh. Rena cố mở lời, cố mở miệng ra để rồi lại
bặm môi, không biết nói gì hơn, hai tay thả lỏng, cơ thể nặng nề hơn
bình thường, lồng ngực bỗng chật chội khó thở, trong khóe mắt đã
dần hình thành những giọt lệ, chờ chực để tuôn trào.
“ Em muốn…
chia tay… sao? “ – Giọng Rena run
lên đầy mệt mỏi, có lẽ là vì lịch trình làm việc hôm nay của cô
quá nhiều, cũng có lẽ là vì cái lạnh đầu năm của Nagoya đang ôm lấy
cả thân thể của cô, hay đơn giản là cô đã quá mệt mỏi với cái tình
yêu đầy chông gai mà cô từng đặt rất nhiều hy vọng vào. Jurina nheo mắt,
mặt nhăn nhó đau đớn khi nghe được hai từ “chia tay” như con dao nhọn đâm
thẳng vào ngực nó. Nó đảo mắt, không dám nhìn lên gương mặt xinh đẹp
như thiên thần của người yêu, nó không biết phải làm gì, đầu óc bỗng
dưng trống rỗng, chẳng ai trong hai người lúc này biết phải làm gì.
“ Có lẽ… chúng ta nên tạm thời… xa nhau một thời gian… “ – Câu
trả lời của Jurina đã quá rõ ràng, nó không chịu đựng được nữa, khi
cả hai đều đang làm tổn thương nhau, nó không còn đủ sức để níu kéo
nữa, tình yêu vẫn còn đó, chỉ là nó không còn sức lực để tiếp tục
nữa.
Rena cười nhẹ đầy đau
đớn, cô hiểu rồi, cô còn hiểu nhiều thứ hơn thế nữa, có lẽ cô cũng
nên để trái tim mình được nghỉ ngơi, có lẽ cô nên để trái tim của
Jurina được nghỉ ngơi. Nhưng liệu cô vẫn sẽ còn cơ hội ở bên Jurina
một lần nữa? Liệu cô có thể khiến cho mối quan hệ này trở nên tốt
đẹp hơn? Hay cô sẽ cùng Jurina vùi lấp nó trong miền đất kí ức và
không bao giờ động đến nó nữa? Rena bối rối nhìn Jurina, cô không muốn
mất Jurina, không muốn chút nào. Nhưng lí trí của cô vẫn đang gào
thét rằng sẽ là điều ngu ngốc nếu như níu kéo lấy con bé kia, vì
cả hai cuối cùng rồi cũng chỉ làm tổn thương nhau, còn trái tim thì
vẫn đang đấu tranh mách bảo rằng cô phải giữ lấy nó trước khi quá trễ, cả
hai đều có lí do riêng của mình, và cả hai đều hợp lí.
“ Chúng ta vẫn có thể quay lại chứ? “ – Rena nhìn con bé với
cặp mắt lo âu, cô thật sự không muốn mất đi cảm giác có Jurina ở bên.
“ Em không biết… Em cần có thời gian để suy nghĩ “ – Jurina
trả lời nhanh gọn, cố gắng hết sức để không chạy tới ôm lấy Rena khi
nhìn thấy đôi mắt lạc lối của cô. Rena phải khó khăn lắm mới dồn
nén được cảm xúc, từ từ thở nhẹ để điều hòa nhịp tim, cô cất
giọng:
“ Được! Chị sẽ chờ em… “ –Rena biết một khi Jurina đã quyết
định điều gì, thì con bé sẽ không thay đổi ý kiến của mình. Jurina
đã muốn rời xa cô, thì có ra sức níu giữ cũng vô ích. Rena đành
buông tay, để trái tim Jurina được tự do, giờ đây cô chỉ có thể tin
vào những yêu thương mà cả hai đã trao cho nhau, hy vọng rằng nó sẽ có
đủ sức để đưa Jurina về với vòng tay cô một lần nữa.
“ Cảm ơn chị… “ – Jurina cười buồn, lặng lẽ quay mặt bước
nhanh khỏi chỗ hẹn của hai người, đôi mắt ứa nước vì gương mặt đau
thương của Rena, nó cố bước đi thật nhanh để che dấu những giọt lệ
đang chạy dọc gò má.
Rena nhìn theo tấm lưng
vội vã dần mất hút vào màn đêm của Jurina, thở ra một tiếng dài
rồi hướng về phía ga tàu điện ngầm. Cô đang chuẩn bị tinh thần cho những
tháng ngày thiếu vắng Jurina mà cô không biết lúc nào mới kết thúc.
“ Sẽ rất khó để chị có thể sống mà không có em đó JuJu… “ – Rena cười
thầm, cô giờ chỉ biết chờ đợi và hy vọng vào cái tình yêu mỏng manh dễ vỡ của
cô và Jurina.
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
Rena đã trải qua hai tuần
mà không có Jurina, không tiếp xúc, không nói chuyện trừ khi đó là vì công việc.
Kể từ cuộc nói chuyện lần đó của cả hai, Rena tối nào cũng đến cái ghế gỗ đặt ở
chỗ hẹn lần đó, ngồi thẩn thờ nhìn dòng người qua lại.
Tối nay cũng không phải là
ngoại lệ, cô ngồi ở chiếc ghế gỗ củ kĩ nhìn ra phía khu cầu trượt mà bọn trẻ
đang hồn nhiên vui chơi. Lòng cô đau thắt lại khi nhớ đến khuôn mặt của Jurina
lúc họ xa nhau, rõ ràng là con bé vẫn còn yêu cô, rõ ràng là nó đã rất đau đớn
khi rời xa cô, nhưng sao nó vẫn chọn con đường đó, cô chẳng thể hiểu được.
Rena ngước mặt lên, nhìn
sang chiếc ghế đối diện khi có đôi tình nhân ngồi xuống đó, cả hai trông rất hạnh
phúc bên nhau, tay trong tay cùng sưởi ấm cho nhau, miệng cười toe toét, má đỏ ửng
vì ngại ngùng, nhìn nhau với ánh mắt chan chứa yêu thương. Cô có thể nhìn thấy
hình ảnh của mình và Jurina ở đôi uyên ương kia, cô và Jurina cũng đã từng sưởi
ấm cho nhau như vậy, cũng đã từng nhìn nhau bằng cặp mắt đầy đam mê như vậy,
cũng đã từng hạnh phúc như vậy. Rena không thể hiểu nổi lí do gì đã chia cắt
cô và Jurina, mọi thứ vẫn luôn ổn thỏa cho tới khi lịch trình của cả hai dày đặc
lên hẳn, khiến cho tâm trạng của cả hai đều khó chịu cọc cằn. Từ đó cô và
Jurina cải nhau suốt, dù cho chỉ là vì những việc nhỏ nhặt như ai sẽ đổ rác,
ai sẽ là người nấu ăn vào hôm đó, hay là những phút ghen tuông vô lý như lúc
Churi chở Jurina về khi mà con bé quá mệt mỏi với buổi tập luyện đến nỗi đi
không vững, hay những lúc Airin đến chơi nhà Rena mà cô chẳng cho Jurina hay biết.
Những cuộc cải vả chồng chất lên nhau ngày một nhiều, giận nhau rồi lại làm
hòa, làm hòa rồi lại giận nhau, cứ thế mà tình yêu của họ xứt mẻ dần.
Rena giật mình khi cảm nhận
thấy thứ chất lỏng ấm áp trên má cô, cô đã khóc khi nhớ lại những mảnh kỉ niệm
vỡ nát của cả hai. Rena cảm thấy cô đơn, trống rỗng, tuổi thân khi nhìn người
ta hạnh phúc, mà cô thì lại đang đau đớn níu giữ những kỉ niệm còn sót lại
trong lòng. Cô đứng dậy và chậm rãi đi về nhà, nước mắt vẫn cứ thế mà tuôn rơi,
khiến cho ai đi qua cũng nhìn với cặp mắt kì lạ, tò mò khó hiểu.
Rena đóng sầm cánh cửa
phía sau và ngồi thụp xuống, lưng dựa vào cánh cửa, tay vòng qua ôm lấy hai đầu
gối mà khóc. Rena khóc nức nở trong bóng tối, cô thậm chí còn chưa cởi giày,
bật đèn, hay cố lê tấm thân vào phòng ngủ mà bật khóc ngay ở trước cửa. Những
tia hy vọng vào tình yêu của cô và Jurina đang mất dần, cô cố với lấy những
ánh sáng cuối cùng, cố gắng trấn an bản thân rằng chắc chắn Jurina sẽ quay về,
vì cô biết, Jurina vẫn còn yêu cô…
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
Sáng hôm sau khi Rena thức
dậy do tiếng chuông báo thức inh ỏi, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là khuôn mặt
của Jurina lúc sáng sớm mà cô vẫn thường hay chứng kiến. Bên cạnh cô giờ đây chỉ
toàn là đống chăn mền cùng cái gối ôm ướt sũng nước mắt từ ngày hôm qua vẫn
chưa khô hết. Rena mệt mỏi ngồi dậy, xỏ chân vào đôi dép con gấu ấm áp, lười
nhác tiến vào phòng tắm thay đồ và vệ sinh cá nhân.
Hôm nay cô đi làm sớm hơn
bình thường, không phải Rena là một người thường hay đi trễ, cô lúc nào cũng đến
sớm, nhưng hôm nay lại còn sớm hơn. Rena nhìn phòng tập trống không vẫn chưa có
bóng dáng ai, đi vòng quanh căn phòng chứa đầy gương phản chiếu hình ảnh của cô
gái gầy gò với đôi mắt sưng húp vì khóc nhưng lại được che đi bởi lớp trang điểm.
Rena vẫn còn nhớ cái lần cô và Jurina cùng ở lại tập luyện, lúc ấy trong
phòng chẳng còn ai, cô đã tận hưởng khoảng thời gian đó cùng với Jurina, cùng
nhau cười đùa, cùng yêu thương nhau và cả những phút giây nóng bỏng đầy đam mê
của nhau.
Tim Rena lại một lần
nữa nhói đau, mỗi lần cô nhớ lại hình ảnh của Jurina, cô như đang tự
sát muối vào vết thương không bao giờ lành trong tim mình. Cô không sao
quên được hình ảnh của nó, mọi nơi mà cô đến đều lưu giữ từng khoảnh
khắc khi cả hai còn bên nhau. Từ cái hôm chia tay, không lúc nào Rena
ngừng nhớ Jurina, dù ngày hay đêm, dù đang tập luyện hay nghỉ giải
lao, những gì xuất hiện trong đầu Rena chỉ có duy nhất là Jurina.
Rena ngồi một mình
trong góc phòng, cô thở dài chờ đợi huấn luyện viên và các thành
viên khác đến. Hôm nay cô mặc chiếc áo thun màu đen đơn giản, cùng
quần thể thao màu xám. Chiếc áo cô mặc vẫn con vương vấn mùi thơm
của Jurina khi con bé ngủ lại nhà cô và mặc nó. Rena lắc nhẹ đầu cố
gạt đi những suy nghĩ về Jurina, cô cần phải tập trung vào buổi tập
luyện này vì hôm nay là ngày học vũ đạo mới.
Phải mất khoảng ba mươi
phút sau thì tất cả các thành viên mới tụ tập đông đủ ở phòng tập,
mọi người ai nấy đều đã vào hàng ngũ ngay ngắn tập trung lắng nghe
những gì huấn luyện viên lưu ý trong lúc luyện tập bài vũ đạo. Rena
đứng thứ tư ở hàng thứ ba từ ngoài đếm vào, còn Jurina thì đứng
trên cô một hàng. Vị trí lúc này cho phép Rena có thể nhìn thấy tấm
lưng thon dài của người con gái trước mặt. Jurina mặc một cái áo crop
top màu hồng nhạt cùng với chiếc quần thụng màu đen làm tôn lên từng
đường nét trên cơ thể, chiếc áo crop top hửng hờ để lộ vùng cơ bụng
đầy hấp dẫn của Jurina khiến Rena khó mà kiềm mình không ăn lấy con
bé ngay tại đó. Rena đỏ mặt với cái suy nghĩ về những gì cô có thể
làm với Jurina khi họ còn ở bên nhau, nhưng trong lúc này, cả hai đang
ở rất gần nhau, nhưng cũng rất xa nhau, cô không thể làm gì, ngoài
thầm lặng đứng nhìn Jurina từ sau. Rena cảm nhận được các bước nhảy
của Jurina hôm nay hơi chậm và có chút vụng về, Jurina luôn luôn tự
hào về phần vũ đạo của mình nhưng hôm nay con bé lại chật vật với
những bước nhảy đơn giản. Như thể Jurina đang lo lắng đến nỗi không
thể hoàn thành bước nhảy một cách hoàn hảo như nó thường làm. Lòng
Rena khẽ kêu lên một tiếng khi cô biết rằng, không phải chỉ có cô mới
cảm thấy sự ngại ngùng trong cái tình huống trớ trêu này, không chỉ
cô mới còn tin vào tình yêu của họ.
“ Jurina! Nhảy cho đúng nhịp nào! Em đang làm chậm đội hình đó!
“ – Tiếng người huấn luyện viên vang vọng ra phía sau, làm Jurina
đổ mồ hôi hột, mọi ánh mắt đều nhìn về phía con bé, khiến nó ngại
ngùng khôn tả. Rena thầm lặng mắng rủa người huấn luyện viên vì đã
nặng lời với Jurina, nhưng cô vẫn không thể làm gì khác ngoài việc im
lặng và tiếp tục màn vũ đạo mới học.
“ Jurina! Em nhảy sai nhịp rồi! Hôm nay em làm sao vậy?? Chẳng
giống em thường ngày chút nào cả! “ – Tiếng người huấn luyện viên
lại một lần nữa vang khắp phòng, lấn áp cả tiếng nhạc sôi động.
Jurina thở hổn hển, mặt cúi xuống đất, bàn tay tạo thế nắm đấm như
đang cố chịu đựng điều gì đó.
“ Em thành thật xin lỗi… “ – Jurina nói lí nhí.
“ Hôm nay em sao vậy? Mệt à? “ – Người huấn luyện viên tiến
lại gần Jurina, đặt tay lên trán nó để kiểm tra thân nhiệt.
“ Vâng… hôm nay em hơi mệt… “
“ Thôi được rồi. Mọi người! Nghỉ giải lao năm phút nhé! “
“ Vâng !! “ –
Tất cả thành viên đồng thanh trả lời người huấn luyện viên và mỗi
người tản đi một hướng. Jurina chậm rãi lê xác đến góc phòng rồi ngồi
phịch xuống, trông nó thật sự rất mệt mỏi.
Rena từ xa đứng nhìn
người con gái nhỏ tuổi hơn, lòng đau xót khi thấy Jurina không được
khỏe, cô dự sẽ đi mua một ít nước cam để bổ sung vitamin cho con bé
nhưng khi cô trở về thì đã có người thay cô làm điều đó mất rồi…
Churi đang ngồi kế bên
Jurina, một tay lấy khăn lông lau mồ hôi cho con bé, tay kia vòng qua vai
kéo nó sát lại gần cô hơn. Jurina mệt mỏi dựa đầu vào vai Churi thở
nhẹ, nó nhắm mắt lại, cố gắng không kêu lên vì cơn đau nhức ở đầu
đang hành hạ nó trong tâm trí. Từ xa trông cảnh tưởng như một cặp đôi
đang chăm sóc cho nhau vậy, điều đó khiến Rena run lên vì ghen tuông, cô
bóp mạnh lấy chai nước cam vừa mới mua, mặt nóng bừng bừng và đỏ
ửng, quay đi về phía Airin.
Rena ngồi xuống kế bên
Airin, quẳng chai nước cam sang một bên và thở hắt ra vì bực bội.
Airin thấy thế liền quay hẳn người sang cô bạn thân của mình, mở to
mắt khi thấy vẻ mặt bực tức của Rena, cô biết chắc hẳn đã có
chuyện gì không hay xảy ra.
“ Có ai chọc em giận sao Rena? “ – Airin nói bằng giọng nhẹ
nhàng hết sức.
“ Chẳng ai cả! “ – Rena nheo mắt khó chịu nhìn sang phía đối
diện, nơi mà Jurina đang thanh thản nghỉ mình trên vai của Churi. Airin
nhìn theo ánh mắt của Rena, chứng kiến cảnh tượng và hiểu ra được
vấn đề. Cô cố gắng tìm lời lẽ thích hợp để làm diệu đi cơn giận
của cô gái bên cạnh, nếu không thì chắc Gekikara sẽ thật sự xuất
hiện mất.
“ Thôi nào Rena! Em biết rõ là họ chỉ là bạn thân của nhau thôi
mà! Không hơn không kém. Và chẳng phải chúng ta đã bàn qua vấn đề
này rồi hay sao? Em phải tin tưởng Jurina chút chứ! “ – Airin thẳng
thắng nói, cô cũng đã quá mệt mọi với những cơn ghen vô lí của Rena
rồi.
“ Làm sao em có thể tin em ấy… khi mà em ấy không còn là của em
nữa?... “ – Rena nói với tông giọng buồn, thở phào ra một hơi dài
khi nhìn thấy khuôn mặt bình yên của Jurina.
“ Em nói vậy là sao? “ – Airin hiểu rõ những gì Rena vừa
nói, nhưng cô không thể tin vào suy nghĩ của mình được, cô mong rằng
suy nghĩ của mình là sai với câu nói của Rena.
“ Em và Jurina chia tay rồi… “ – Rena ôm hai đầu gối, mặt cúi
gầm xuống, người run lên như sắp khóc.
“ Em
vừa nói cái gì?? Em đang đùa đó phải không Rena?! “ – Airin sửng
sốt khi Rena khẳng định sự thật, điều mà cô chưa bao giờ muốn nghe.
“ Em biết rõ là nếu chia tay thì em sẽ vứt bỏ hết những tình
cảm trong suốt tám năm qua mà Rena?? “ – Hai tay Airin ôm chặt lấy
vai Rena, lắc mạnh nó như thể nó sẽ làm Rena tỉnh táo hơn. Nhưng Rena
vẫn chỉ thẩn thờ nhìn sang hướng khác, chẳng biết phải giải thích
tình trạng của mình ra sao.
“ Sao em không nói gì vậy? Trả lời chị đi chứ! “
“ Làm sao em có thể níu giữ Jurina khi em ấy
không muốn ở lại với em nữa!! “ - Rena gằn giọng, đôi mắt ướt đẫm nước mắt mở
to nhìn thẳng vào Airin khiến cô giật mình. Trong mắt Rena chứa đầy
sự bối rối, cô không biết làm sao để sửa chữa mối quan hệ giữa cô
và Jurina.
“ Chẳng lẽ… Jurina đã… hết yêu em thật rồi sao… “ – Rena bắt đầu
khóc nức nở, cô hoàn toàn bất lực trước tình thế này. Airin nghe
thấy tiếng nấc lớn dần của Rena, không biết làm gì hơn ngoài để cô
dựa vào lòng mình, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng gầy gò vỗ nhẹ an
ủi.
“ Không đâu! Chị chắc chắn em ấy vẫn còn yêu em! Chị cam đoan với
em là vậy! Rồi Jurina sẽ trở về bên em! Hãy mạnh mẽ lên nào Rena! “ –
Giọng nói Airin rõ ràng mạch lạc dần dần tác động lên tinh thần của
Rena. Cô đã ngưng khóc nhưng vẫn giữ lấy tư thế cũ vì quá mệt mỏi
sau buổi tập luyện.
Bấy giờ Jurina mới mở
mắt ra, ngay lập tức cảnh đập vào mắt nó đầu tiên là hình ảnh Rena
và Airin ôm nhau đầy thân mật trước mặt mọi người. Jurina liền đứng
bật dậy, khiến Churi giật mình, trong ánh mắt chứa đầy tia lửa ghen
tuông, máu chảy dọc lên đầu, nó nắm chặt bàn tay, răng hàm trên cắn
lấy đôi môi hồng hào.
“ Em sao thế Jurina? “ – Churi đương thời chẳng hiểu chuyện, tò
mò nhìn theo ánh mắt của con bé. Cô nuốt khan khi cảm nhận được cái
nắm tay ngày càng siết chặt của Jurina. Churi trở nên hoảng hơn, cố
tìm cách để xoa dịu con bé.
“ Bình tĩnh Jurina! Em biết sự việc không phải như em thấy mà! “
“ Làm sao mà biết được chứ! “ – Jurina bực bội hất tay Churi
sang một bên khi cô đang cố gắng trấn an con bé. Mặt Jurina đỏ lên như
bị sốt, cơn ghen đang dần chiếm hữu con người nó. Nó dậm chân rồi đi
ra khỏi phòng tập chẳng nói năng gì. Churi thấy thế lại càng hoảng
hơn, dự sẽ chạy theo con bé nhưng lại rẽ hướng về phía Rena và Airin.
“ Các cậu làm cái trò khỉ gì vậy! “ – Churi cọc cằn nói,
tách đôi bạn thân ra và nhìn họ với ánh mắt khó chịu. Rena và Airin
vẫn cứ ngơ ngàng nhìn nhau, sau lại cùng ngước lên nhìn Churi.
“ Có chuyện gì sao? “ – Cả hai đồng thanh.
“ Sao tự nhiên lại ôm dính lấy nhau giữa phòng tập như thế! Còn cậu
nữa Rena! Giữa cậu và Jurina đã có chuyện gì xảy ra vậy?? Đây là
lần đầu tiên tớ thấy con bé ghen lồng lộn lên như thế đó! “ –
Churi chóng nạnh, giở giọng trách mắng cả hai cô gái ngơ đang ngồi
dưới tầm mắt mình.
Rena mở to mắt khi biết
rằng Jurina đã ghen với Airin, điều đó chứng tỏ nó còn yêu cô, yêu
rất nhiều là đằng khác. Rena đứng phắt dậy, hai tay đặt lên vai Churi
mà lắc mạnh, yêu cầu cô gái đối diện phải xác nhận lại những gì cô
đã nghe.
“ Cậu nói gì? Jurina ghen sao? Ghen với ai? Lúc nào? “ – Rena
hỏi gấp từ câu này sang câu khác, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng tỏa
sáng.
“ Thì ghen với cậu và Airin chứ ai nữa! Mà cũng mới đây thôi, em
ấy vừa đi khỏi phòng tập rồi. “
Chẳng cần Churi phải
nói thêm điều gì, Rena nhanh chóng rời khỏi phòng tập đuổi theo
Jurina, để lại Airin và Churi vẫn đang trong tình trạng khó hiểu.
∞∞∞∞∞∞∞∞∞
Rena đã lùng sục khắp nơi xung quanh
phòng tập nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Jurina đâu. Cô định rút điện
thoại ra gọi cho con bé nhưng rồi lại suy nghĩ một lâu, lặng lẽ đút
điện thoại vào túi và tiếp tục chạy quanh tìm kiếm. Rena đảo mắt,
cô chẳng thể nào tìm thấy Jurina và điều đó làm cho cô khó chịu.
Mệt mỏi vì đã đi bộ lòng vòng hơn mười lăm phút, Rena quyết định
đứng yên một chỗ, suy nghĩ thật kĩ những nơi Jurina có thể đi tới.
Bỗng dưng trong đầu Rena hiện lên hình ảnh của tầng sân thượng phòng
tập, nơi mà lúc trước cô và Jurina thường hay hóng gió ở đó, để cho
tâm trí thanh thản hơn, đôi khi để trốn khỏi cuộc sống náo nhiệt, có khi chỉ để
tìm lấy một giây phút bình yên, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh từ trên cao xuống.
Rena chạy hết tốc lực hướng đến tầng
sân thượng, cô không phải là con người của thể thao nên khi bước đến
những bậc thang cuối cùng, chân cô đã gần như rụng rời. Rena thở hổn
hển, mệt nhọc níu lấy cánh cửa sắt trước mặt, nhẹ nhàng đẩy nó
ra. Tiếng cửa được mở kêu lên một cái “két” đến đau tai, Jurina đang
đứng dựa lưng vào lang can, mặt ngẩng lên nhìn những đám mây thư thả
bay trên bầu trời trong xanh, vẫn chẳng có chút quan tâm nào đến sự
hiện diện của vị khách không mời.
Jurina đang chìm đắm trong suy nghĩ của
mình, đến nỗi khi Rena đến lại gần nó, đứng đối diện mà nhìn thẳng
vào mặt, thì con bé vẫn chẳng hay biết. Rena chỉ đứng yên, không nói
năng, không di chuyển, cô thở rất nhẹ, cố gắng không tạo ra bất cứ
tiếng động nào, cô muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp của Jurina, con
bé trông thật vô tư và hồn nhiên khi ngước nhìn những đám mây như vậy.
Bỗng nhiên Jurina thở phào một hơi dài, có vẻ như nó đã trở lại với
thực tại. Nó cuối đầu xuống, định lấy tay xoa bóp cái cổ nhức mỏi
vì nãy giờ phải chịu đựng sức nặng từ trên đầu, thì mắt chợt mở
to, miệng há hốc, tim đập lỗi mất một nhịp. Gương mặt Jurina hoảng
hồn như vừa mới gặp ma.
“ Ôi
trời! Chị làm em hết hồn đấy Rena-chan! Đừng có bất thình lình đứng
trước mặt người ta thế chứ! “ – Jurina nhè nhạng đặt tay lên ngực
trái, vuốt vuốt mấy cái để điều hòa nhịp tim. Khi nhớ ra sự việc
mới nãy, Jurina đỏ mặt, Rena là người cuối cùng nó muốn gặp lúc
này.
Rena khẽ cười trước hành động đáng yêu
của cô gái nhỏ tuổi hơn, tiếng cười hồn nhiên của cô phần nào đã
làm vơi bớt đi cái bầu không khí ngại ngùng khó xử ban nãy, nó cũng
góp phần sưởi ẩm trái tim của Jurina trở lại. Rena bước sang và đứng
kế bên Jurina, hai tay đan vào nhau để trước bụng, cô từ từ nhắm đôi mắt
lại, thoải mái tận hưởng không khí trong lành từ trên sân thượng.
Jurina ngắm nhìn Rena ngỡ ngàng, hình như nó đã quên đi lí do vì sao
nó lại phải lòng Rena, và vẻ đẹp thiên thần của cô lúc này đang làm
nó nhớ lại. Cả hai người họ cứ đứng cạnh nhau như thế, chẳng có
lời nói nào được thốt ra, mà cũng chẳng cần lời nói nào ngay lúc
này. Dường như những xích mích, hiểu lầm, hay những đau thương mà họ
mang lại cho nhau giờ đây đã tan biến, những gì còn đọng lại là giây
phút bình yên ở bên nhau, lắng nghe tiếng thở của nhau, tận hượng sự
hiện diện của nhau, và thầm lặng trao cho nhau những lời yêu thương
không thành tiếng.
Từng cơn gió nhẹ thổi bay tóc của Rena,
khiến nó tỏa ra mùi hương dễ chịu trên chóp mũi Jurina. Con bé khẽ
cười khi vài cọng tóc của Rena lướt qua vùng má và cổ nó, khiến nó
nhột nhạt. Rena mở mắt, quay mặt về phía Jurina và cả hai nhìn nhau đắm đuối,
trên khóe miệng vẫn còn nụ cười rạng rỡ. Có lẽ thời gian “tạm xa nhau” của họ
đã là quá đủ… quá đủ để cả hai có thể tha thứ cho nhau, quá đủ để cả hai có can
đảm để tiếp tục tình yêu của họ, quá đủ để cả hai biết rằng họ cần nhau đến mức
nào.
Jurina hướng hai tay ôm lấy khuôn mặt Rena, nó
kéo sát người cô lại gần nó hơn và cả hai cùng thở chung một nhịp. Đôi mắt
Jurina đầy sự hối lỗi và yêu thương, nó muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị
ngón tay thon dài của Rena chặn ở đầu môi. Rena cười hạnh phúc và hôn lên chóp
mũi Jurina, cô thì thầm:
“ Suỵt!
Em không cần phải nói gì cả, chị hiểu mà… “
Trong ánh mắt Rena chan chứa sự cam thông, vị
tha, cô biết những gì con bé đang suy nghĩ, cô biết nó vẫn còn đang phân vân,
cô biết rằng nó vẫn chưa tin tưởng thật sự vào cái tình cảm mà cô trao cho nó.
“ Rena-chan
à… “
“
Chị nghĩ chúng ta nên chấm dứt cái trò tạm xa nhau này đi được rồi đấy! Vì chị
nhớ em đến chết mất rồi! “ – Rena cười tươi,
cô có thể thấy nét mặt của Jurina giờ đã thả lỏng, có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
“ Em
cũng nhớ chị lắm Rena-chan! “ – Jurina ôm chằm lấy cô, nó ôm cô chặt đến nỗi
việc xích lại gần nhau hơn nữa dường như là không thể. Jurina ghé sát đầu vào
hõm cỗ của Rena, miệng liên tục nói câu xin lỗi, rồi lại thốt ra bao lời yêu
thương, rồi lại trở về với lời xin lỗi đầy nuối tiếc:
“
Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi chị, Rena-chan! Em thật ngu ngốc khi nói rằng
chúng ta nên rời xa nhau… Làm sao em có thể sống thiếu chị được chứ! Em thật sự
ngốc lắm đúng không? Đừng rời xa em nữa nhé Rena-chan, và cũng đừng bắt em phải
rời xa chị! Em yêu chị nhiều lắm, Rena-chan à! “ –
Rena ôm lấy cơ thể đang run lên của Jurina, giọng nói của nó rung rung như sắp
khóc đến nơi vậy. Cô nhẹ nhàng lấy tay vỗ về tấm lưng của con bé, khẽ đung đưa
người để con bé có thể bình tĩnh lại.
“ Rồi rồi
chị biết rồi… Chị cũng yêu em nhiều lắm! Và chị sẽ không bao giờ buông tay em
đâu… Không bao giờ! “
Cả hai cứ thế mà ôm lấy nhau trong hạnh phúc,
chẳng có ai ở đây để phá vỡ bầu không khí hoàn hảo này cả, và nếu là có đi
chăng nữa thì họ cũng chẳng có gan để làm thế, vì cảnh tượng lúc này cực kì đẹp
và thơ mộng. Những làn gió vẫn nhè nhẹ thoáng luồn qua hai cơ thể đang ở rất gần
nhau, không một tiếng động nào được nghe thấy ngoài tiếng thở của hai người họ,
và tiếng gió trong ánh nắng chiều tàn cuối ngày… Cái khoảnh khắc bình yên khó tả
mà không phải ai cũng có được, Jurina và Rena tự hứa với lòng mình, rằng sẽ lưu
giữ mãi những phút giây như vậy, rằng sẽ giữ mãi tình yêu mong manh dễ vỡ của họ,
rằng sẽ không bao giờ buông tay nhau dù có chuyện gì đi nữa.
- Hết -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét